Chương 270: QUYẾT ĐỊNH

Ngự Thiên Dung cau mày nhớ lại, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ nổi là đã nghe qua ở đâu, thôi kệ, đến lúc nên nhớ tự nhiên sẽ nhớ tới, trước mắt, vẫn là giải quyết bọn họ đã!

Hạ Duyệt dẫn hộ vệ vây gϊếŧ thích khách, mà bọn thích khách sau khi phát hiện ra mục tiêu liền nhất trí cố gắng phá tan vòng vây, tiến đến ám sát Ngự Thiên Dung. Đáng tiếc, Hạ Duyệt tổ chức kiếm trận rất kiên cố, thật lâu không thể nguyện…

Ngự Thiên Dung vừa lòng nhìn thế cục trong sân, Hạ Duyệt đúng là một nhân tài, nàng bảo hắn tiếp thu ưu thế Tam Tinh Trận của bọn hồng y nhân để cải tạo thành một loại kiếm trận mà chỉ có bọn họ mới dùng được, không ngờ hắn chỉ dùng một tháng đã huấn luyện xong đám hộ vệ, năng lực phòng hộ được đề cao không chỉ là gấp đôi.

Lúc này, đứng trên tường viện, áo trắng bay bay, Ngự Thiên Dung như một tinh linh giữa cõi nhân gian, lạnh nhạt quan sát vạn vật.

“Muốn gϊếŧ ta? Hừ, vậy phải xem chủ tử các ngươi có đào tạo các ngươi tốt hay không!”

Thanh âm lãnh ngạo quanh quẩn dưới bầu trời đêm, nghe có vẻ đạm mạc, khiến đám hộ vệ đều không tự chủ được chấn động. Hạ Duyệt cũng mặc kệ bọn họ có phấn chấn hay không, hắn là sát thủ, thói quen sát thủ là bắt lấy cơ hội tiêu diệt kẻ địch…

Mười mấy gã thích khách, không đến một khắc đã bị bọn Hạ Duyệt toàn bộ gϊếŧ chết, một cái bất lưu!

Ngự Thiên Dung vốn định lưu lại người sống để điều tra, bất quá, bọn họ không chịu hợp tác, sau khi bị chế trụ còn muốn tự sát, đồng thời định phun ra kịch độc ngậm trong miệng, định thương tổn bọn họ. Những người đã quyết tâm muốn chết như thế, Hạ Duyệt sao có thể không thành toàn được a?

“Phu nhân, những người này hơn phân nửa là tử vệ của một ai đó.”

Nhìn đám thi thể nằm ngổn ngang, Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Quên đi, vốn định dẫn Trì Dương cùng đi Thiên Trúc, bất quá, sau khi bọn người này xuất hiện, ta quyết định ba người các ngươi đều ở nhà bảo hộ Duệ Nhi, ta đi Thiên Trúc có Bùi Nhược Thần đồng hành, hẳn là không có vấn đề.”



“Phu nhân, thế này không ổn a!” Hạ Duyệt vừa nghe liền phản đối, tên Bùi Nhược Thần kia căn bản là không phải là người quen biết gì, đi cùng với hắn đương nhiên phải phòng bị, nay lại không mang theo một hộ vệ nào, làm sao có thể a!

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ngươi yên tâm, chẳng lẽ hắn có thể ăn ta được sao?”

“Phu nhân, ít nhất cũng phải để Phượng Hoa cùng đi! Trong nhà có ta và Trì Dương là đủ rồi, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ thiếu gia thật tốt!”

“Không, ta sẽ lo lắng. Ta —— trước kia ta không biết đã đắc tội bao nhiêu người, nếu có quá nhiều người tới, dù có cả ba các ngươi ở nhà, ta vẫn lo Duệ Nhi sẽ gặp chuyện không may. Mà ta hiện tại đã có thể tự bảo vệ mình. Còn Bùi Nhược Thần, mặc kệ hắn có mục đích thần bí gì, ít nhất hiện tại, ta va hắn là quan hệ hợp tác, cần được đến vài thứ của nhau, nên tạm thời hắn sẽ không làm gì ta. Thậm chí, để thực hiện giao dịch. hắn còn phải bảo vệ cho đồng bọn là ta đây a!”

“Phu nhân!” Hạ Duyệt thủy chung vẫn lo lắng.

Ngự Thiên Dung phất phất tay, “Đừng nói nữa, ta đã quyết định, các ngươi chỉ cần giúp ta bảo vệ tốt Duệ Nhi là được, về phần Triển Cảnh, ta nhất định sẽ khiến hắn đánh mất ý niệm trong đầu kia. Trừ phi hắn cũng có tình với nữ tử kia, nếu không, ta sẽ không tùy ý để hắn vì ta mà hy sinh hạnh phúc của mình.”

Hạ Duyệt bất đắc dĩ nhìn Ngự Thiên Dung, trong lòng âm thầm cầu nguyện đừng gặp chuyện không may. Một hộ vệ cũng không cho đi theo, hắn thật tình khó có thể yên tâm. Nhưng phu nhân đã quyết định, hắn cũng không thể phản đối.



Khi Ngự Thiên Dung và Hạ Duyệt đang thương nghị, không phát hiện cách đó không xa có một đôi đôi mắt vẫn luôn giám thị bọn họ. Nói là giám thị cũng không toàn đúng, bởi vì người nọ không dùng mắt để nhìn, mà dùng lỗ tai để nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, vì nếu dùng mắt để xem, thì với độ mẫn cảm dị thường của mình, Ngự Thiên Dung chắc chắn sẽ phát hiện. Đáng tiếc, trên đời có vài người không cần dùng mắt để giám thị.

Người nọ nghe xong quyết định cuối cùng của Ngự Thiên Dung, xác định sẽ không thay đổi, mới lắc mình rời đi.