Chương 22: THẢN NHIÊN MẤT MÁT

Ngự Thiên Dung trợn trừng mắt, khinh công của người này xem ra còn tốt hơn cả Tịch Băng Toàn a! “Băng Toàn, ngươi có quen biết tên áo trắng kia không?”

Tịch Băng Toàn lắc đầu lại gật gật đầu, “Trên giang hồ có một người là Bạch Mai công tử, khinh công tuyệt đỉnh, nghe nói có thể đi trên nước mà không ướt giày, bay trên cỏ còn lợi hại hơn, kiếm thuật và chưởng pháp là do Bạch Mi đạo nhân chân truyền, có thể nói là thiên hạ vô song..”

Oa, lợi hại như vậy a! “Vậy, ngươi so với hắn, ai lợi hại?”

Tịch Băng Toàn liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Khinh công, hẳn là hắn giỏi hơn, y thuật và độc thuật ta rất tốt, võ công thì khó nói!”

Ngự Thiên Dung lắc lắc đầu, nửa ngày bỗng nhiên nói: “Vậy lần sau giao thủ, ngươi trực tiếp sử độc đi, bớt việc lại dùng ít sức!”

Tiểu nữ nhân! Tịch Băng Toàn đỉnh đầu bay qua một đám tiểu quạ đen, hắn dùng võ công cũng không hẳn sẽ thua tên kia, chính là khinh công không có tốt như hắn mà thôi!

Ngự Thiên Dung nhìn Tịch Băng Toàn từ trên xuống dưới một phen, lập tức lại trầm tư suy nghĩ nửa ngày, vẫn là lắc đầu, thở dài nhìn Tịch Băng Toàn: “Băng Toàn, vì sao hắn nói ngươi là Vô Tâm công tử? Ta nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn nghiêng nhìn thẳng… Đều không thấy ngươi là người vô tâm a!” Ân… Ngược lại, ngẫu nhiên còn rất tâm tư đâu!

Tịch Băng Toàn cười nhẹ, đưa tay ôm lấy cằm nàng, trêu đùa: “Phu nhân, ngươi quên, hắn còn nói một câu, ta không phải là thật sự vô tâm, chính là không đúng người không đúng việc mà thôi.”

Thiết, Ngự Thiên Dung đánh một cái lên tay hắn, “Đừng đánh trống lảng, thành thật nói cho ta.”

Tịch Băng Toàn buông tay ra, đứng đắn đứng lên, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, “Phu nhân, kia là chuyện riêng của ta, về sau có cơ hội, có lẽ sẽ có người nói cho ngươi, bất quá, tạm thời, ta không nghĩ nói.”

“Nga! Như vậy a, vậy đừng nói, đừng miễn cưỡng, được rồi, ta đói bụng, ngươi đi lấy cho ta chút đồ ăn vặt đi!” Ngự Thiên Dung ha ha cười, một lần nữa uống trà của nàng.



Tịch Băng Toàn đây là ám chỉ nàng không cần can thiệp vào chuyện riêng của hắn đi! Chuyện cũ? Ai mà không có đâu! Nàng cũng không thèm để ý hắn trong quá khứ là dạng người gì, chính là suy nghĩ nhiều một chút mà thôi, tính đến nay, giữa bọn họ tuy rằng đã thân mật da thịt chi thân, lại thủy chung không có loại cảm giác tình nhân.

Nàng bằng trực giác và ỷ lại nên thích nam nhân này, bởi vì hắn thích hợp khẩu vị của nàng, nói đơn giản, chính là phù hợp thẩm mỹ của nàng! Tính cách lãnh khốc, nhưng là, khi một mình đối mặt nàng cũng lạnh như khối băng. Thân phận hắn thần bí, nhưng không xúc phạm tới mình. Hơn nữa hắn y thuật cao minh, đối chính mình rất chiếu cố, trị hết tay nàng xem như nàng nợ hắn một cái thiên đại ân tình. Tại trong thế giới lạ lẫm này, gặp hắn, một nam tử có hứa hẹn bảo hộ nàng, nàng không có lý do gì không thích hắn!

Bất quá, xem ra quan hệ của bọn họ không lâu dài được! Hắn ngay cả một chút sự tình đã qua cũng không muốn nói với mình, như vậy sao có thể muốn cùng mình sống với nhau cả đời?

Ai, quả nhiên là huyễn lệ yên hoa a! Xinh đẹp mà ngắn ngủi, động lòng người mà đau lòng. Ngự Thiên Dung trong lòng nổi lên nhè nhẹ mất mát. Bất quá cũng không có gì, dù sao, trong lòng nàng cho tới bây giờ vốn không có khái niệm không có một người sẽ không sống được, bởi vì nàng hiểu rõ, vô luận là ở niên đại nào, thế nhân nào, kỳ thật cũng không vì không có người nào đó liền sống không nổi!

Chân chính nguyên nhân sống không nổi chính là bản thân không đủ kiên cường mà thôi!

Cuộc sống cần có cảm tình mới có thể càng hoàn mỹ, nhưng là cuộc sống cũng vĩnh viễn không thể khuyết thiếu lý trí, mất đi lý trí liền rất có khả năng rối tinh rối mù!

Tình yêu cũng cần lý trí đến lèo lái!

Tịch Băng Toàn không nhìn ra Ngự Thiên Dung tâm tư, hắn chỉ là không muốn nói mà thôi, cũng thấy không có gì cần phải nói. Hắn làm việc độc lập, người khác đánh giá hắn như thế nào cho tới bây giờ luôn không để ý, đối với danh hiệu Vô Tâm công tử này hắn cũng chưa từng để ý quá, toàn là bọn nhân sĩ nhàm chán bát quái mà thôi!

Cho nên hắn thực tự nhiên đi phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho nàng, khi trở về, nàng đang im lặng ngồi, mặt mang mỉm cười nhìn mặt hồ phẳng lặng, ngẫu nhiên khẽ hớp một ngụm trà, thoạt nhìn có vẻ thản nhiên tự đắc, một chút cũng không giống bị thích khách dọa. Chính là bộ dáng này làm cho hắn tán thưởng, không dời tầm mắt ra được… Như thể chỉ cần nhìn nàng như vậy, tâm tình của mình cũng sẽ thảnh thơi. Nữ nhân này có sức cuốn hút rất kì lạ!

Nhưng, hắn vẫn phải trước thời hạn rời đi nàng, vì chuyện của bản thân, không thể giống nàng thảnh thơi như vậy mãi a!

Vì tay của nàng, sẽ cần ở lâu thêm vài ngày nữa, đợi cho xác định tay nàng khỏi hẳn, hắn sẽ đi! Ngự Thiên Dung… Tên này, hắn nhất định nhớ kỹ! Về phần nhớ rõ bao lâu, hắn không thể xác định, dù gì, hắn chính là Vô Tâm công tử thôi!