Chương 16: Trùng hợp

Nhìn thông báo mới hiện, Tô Niệm Niệm có chút mất tập trung.

Khi mới đến New York, hầu như đêm nào cô cũng nằm mơ.

Nằm mơ thấy cô cùng Cố Bắc Đình lần đầu gặp mặt, mơ thấy cô thổ lộ tình cảm với anh, mơ thấy cô quan tâm hỏi thăm anh, nhưng anh lại thờ ơ.

Mỗi lần tỉnh dậy, khuôn mặt cô đều đẫm nước mắt.

Từ bỏ không phải là điều dễ dàng.

Tình yêu này mười tuổi đã gieo hạt, mười sáu tuổi đã nảy mầm, hai mươi tuổi đã trưởng thành thành, hai mươi ba tuổi đã bén rễ sâu.

Cố gắng nhổ ra cũng không khác nào rút đi xương tủy của cô.

Đêm nay, Tô Niệm Niệm không biết mình ngủ lúc nào.

Cô có một giấc mơ về năm cô mười ba tuổi.

Ngày hôm đó, bố mẹ Tô không về nhà, bảo mẫu xin nghỉ phép. Tô Niệm Niệm tự chăm sóc bản thân, ở nhà một mình không có vấn đề gì.

Chuyện xảy ra là vào ban đêm, bên ngoài trời mưa rất to.

Sau khi tiếng sấm vang vọng khắp bầu trời, ngôi nhà lập tức tối tăm.

Tô Niệm Niệm không sợ bất cứ thứ gì ngoại trừ bóng tối.

Cô ôm mình co ro trong góc, sấm sét liên tục vang lên ngoài cửa sổ.

Ngay lúc cô đang khóc, cửa sổ bị gió mạnh đập mạnh đột nhiên bị gõ hai lần.

Cô vừa thận trọng vừa lo lắng nhìn sang thấy Cố Bắc Đình đang ướt đẫm nước mưa đứng bên ngoài.

"Niệm Niệm, mở khóa đi."

Nhìn thấy anh, sự bất an, sợ hãi của Tô Niệm Niệm đã tiêu tan đi một nửa.

Cố Bắc Đình vừa từ cửa sổ nhảy vào, cô liền nhào vào ngực anh.

"Chú Cố..."

Cố Bắc Đình lo lắng quần áo ướt lạnh, liền muốn đẩy Tô Niệm Niệm ra.

Nhưng khi nhìn thấy cô bé khóc đến mức như vậy, anh chỉ có thể ngồi xổm xuống xoa đầu an ủi cô: “Không sao đâu, chú ở đây.”

Tô Niệm Niệm luôn nhớ rằng vào một đêm mưa đen tối năm cô mười ba tuổi, Cố Bắc Đình ướt đẫm nước mưa đã ôm cô vào lòng một cách ấm áp nhất.

Khi Tô Niệm Niệm tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Cô mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu mới dần dần tỉnh táo lại. Đưa tay sờ lên trán, vẫn còn nóng. Vừa đứng dậy, cô đã cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm nên cô nghĩ mình cần phải đến bệnh viện kiểm tra.

Sau khi đăng ký, cô ngồi trên ghế chờ gọi đến số của mình. Đầu choáng váng, cô uể oải tựa lưng vào lưng ghế, nheo mắt một lúc.

Điện thoại di động đột nhiên reo lên, là mẹ Tô gọi tới.

Tô Niệm Niệm trả lời: “Mẹ.”

“Con bé này, đã về sao không nói cho người nhà biết?” Mẹ Tô có chút tức giận.

"Lúc hạ cánh thì đã muộn, con nghĩ hôm nay sẽ về nhà." Tô Niệm Niệm giải thích.

Giọng điệu của mẹ Tô dịu đi một chút: “Mẹ nói thím Ngô nấu mấy món con thích, buổi chiều về nhà đi, được không?”

“Chiều nay con còn có chút chuyện.” Tô Niệm Niệm xoa xoa lông mày.

Khi mẹ Tô còn muốn nói thêm vài lời, tên Tô Niệm Niệm hiện lên trên màn hình điện tử.

"Mẹ, con không nói nữa, tối nay con sẽ về." Nói xong, cô cúp điện thoại, đứng dậy đi đến phòng khám.

Vừa bước tới cửa, bên trong vang lên giọng bác sĩ: “Tới hiệu thuốc lấy thuốc, chỉ cần uống đúng giờ.”

Sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Tô Niệm Niệm giật mình khi nghe thấy giọng nói này.

Cô đứng lại, nhìn hai bóng người bước ra khỏi phòng khám bên cạnh.

Giây tiếp theo, ánh mắt họ chạm nhau.

Tô Niệm Niệm cười nhẹ với Cố Bắc Đình và Tần Â/m.

"Thật trùng hợp, chú Cô cô Tần."