Cố Bắc Đình gần đây rất bận rộn, liên tục thực hiện dự án kinh doanh.
Người mời anh đến là một đối tác làm ăn. Không ngờ lại gặp được cô ở đây.
Ba năm trôi qua, dung mạo của cô dường như không thay đổi nhiều, nhưng Cố Bắc Đình lại thấy mình đã trở nên khác lạ.
Anh nhìn Tô Niệm Niệm, trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Im lặng hồi lâu, Cố Bắc Đình lên tiếng trước: "Cháu trở về khi nào?"
Tô Niệm Niệm bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi mới về.”
"Về nhà liền ra ngoài chơi?" Cố Bắc Đình hơi nhíu mày.
“Vừa lúc họp lớp.” Cô nhàn nhạt mỉm cười.
Cố Bắc Đình còn muốn nói thêm điều gì, cánh cửa mở ra, Cố Thiên Thiên bước ra: "Niệm Niệm?"
Cô không nhìn thấy Niệm Niệm nên ra ngoài tìm.
Tô Niệm Niệm đáp: “Thiên Thiên, tớ ở đây.”
Cố Thiên Thiên đến gần: "Sao cậu chạy ra ngoài mà không nói một lời..."
Nốt nhạc cuối cùng đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy Cố Bắc Đình.
Dù đã kết hôn, sinh con nhưng Cố Thiên Thiên vẫn như một đứa trẻ làm điều sai trái bị Cố Bắc Đình bắt gặp.
“Chú.” Cô chột dạ hỏi: “Sao chú lại ở đây?”
Cố Bắc Đình lông mày nhíu chặt: "Cháu đưa Niệm Niệm về?"
Cố Thiên Thiên gật đầu.
"Tiểu Viễn không quan tâm nữa?" Cố Bắc Đình ngữ khí có chút gay gắt.
"Minh Sinh ở nhà trông..." Cố Thiên Thiên thanh âm càng ngày càng thấp.
Cố Bắc Đình đưa tay gõ gõ đỉnh đầu của cô: "Mọi chuyện cứ giao cho Minh Sinh, chú có thể nói gì đây?"
Cố Thiên Thiên lè lưỡi.
Lúc này, cửa lại được mở ra.
Lớp trưởng thò đầu ra gọi: "Cố Thiên Thiên, Tô Niệm Niệm, hai người đi đâu vậy? Nhất định không được về trước đâu đấy."
Vừa lúc trông thấy Cố Bắc Đình, hai mắt sáng lên, chạy tới gần: "Cố tiền bối? Thật trùng hợp, sư huynh có muốn đến cùng chúng tôi ngồi một lát không?"
Thừa dịp lúc này, Cố Thiên Thiên thăm dò hỏi Tô Niệm Niệm: "Cậu có muốn về trước không?"
Tô Niệm Niệm dời ánh mắt, lắc đầu: "Không vội."
Cố Bắc Đình nghe vậy nhướng mày: "Không vội? Vậy muốn chơi bao lâu?"
"Ồ, chú." Cố Thiên Thiên bước tới giải quyết ổn thỏa mọi việc, "Niệm Niệm hôm nay mới trở về, cháu muốn đưa cô ấy đi thư giãn, cháu hứa sẽ về sớm!"
Nói xong, Cố Thiên Thiên kéo Tô Niệm Niệm chui vào phòng.
Ngồi tựa lưng vào ghế sofa, cô thở phào nhẹ nhõm: "Niệm Niệm, không ngờ lại gặp được chú Cố ở đây. Cậu... ổn chứ?"
“Không sao đâu.” Tô Niệm Niệm nhàn nhạt mỉm cười, “Tớ hiện tại thật sự dã buông bỏ rồi.”
"Vậy thì tốt." Cố Thiên Thiên thấy vẻ mặt không thay đổi của Tô Niệm Niệm, vỗ nhẹ vào vai cô.
Một lúc sau, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Cố Bắc Đình bước vào phòng bao.
Một số bạn học cũng đến từ đại viện, Cố Bắc Đình hồi đó là một nhân vật nổi bật, xuất chúng, hầu như ai cũng đều biết.
Nhìn thấy anh, không khí lập tức trở nên sống động.
Cố Thiên Thiên dựa vào trên sô pha: "Quả nhiên, chú Cố bất kể thời điểm nào cũng đều nổi tiếng như vậy."
Tô Niệm Niệm không có phản ứng, cầm ly rượu lên lắc lắc.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo tương phản rõ rệt với chất lỏng trong ly.
Trò chuyện một lúc liền có người nói muốn thay đổi không khí, muốn chơi vài trò chơi.
Lại là trò chơi quen thuộc nhàm chán, xoay một chai rượu giữa bàn, lúc đầu chai dừng lại hướng về phía người nào thì người đó sẽ phải chọn nói thật hay mạo hiểm.
Không trả lời được hoặc không làm được thì phạt uống ba ly.
Ở vòng đầu tiên, chai chĩa vào một bạn học, cậu ta đã chọn nói sự thật.
Có người hỏi hồi đi học có thích thế này thế nọ không, cậu ấy không hề tỏ ra mơ hồ mà thẳng thắn thừa nhận.
Bí mật mà tôi không dám nói với ai trước kia cuối cùng đã trở thành chủ đề được thảo luận.
Tiếng hò hét gần như náo loạn, Tô Niệm Niệm liếc nhìn Cố Bắc Đình đang ngồi ở một bên.
Mặc tây trang vào bar, trông thật lạc lõng giữa đám người.
Tô Niệm Niệm dời tầm mắt đi.
Tiếp tục thêm vài hiệp nữa, cả nam cả nữ, thật hay thách, trò chơi nhàm chán lại khiến không khí trở nên rất vui vẻ.
Thêm một vòng nữa, Tô Niệm Niệm nhìn chai rượu dừng lại trước mặt mình, sửng sốt trong chốc lát.
Mọi người la ó: “Tô Niệm Niệm, cậu chọn nói thật hay mạo hiểm?”
Trên thực tế, mọi người đều rất muốn Tô Niệm Niệm lựa chọn nói thật.
Bởi vì bọn họ đều quá tò mò về việc cô thích ai khi còn đi học.
Bất quá, suy nghĩ nửa giây, Tô Niệm Niệm cười nhẹ đáp: "Tôi chọn đại mạo hiểm."
Mọi người thất vọng đưa cho cô tấm thẻ mạo hiểm.
Tô Niệm Niệm lấy ra một cái, lật lại.
"Hôn lên má người khác giới”