- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tâm Nhãn
- Chương 40: Sau khi gặp lại ở tiệc cưới, không ngờ còn tình cờ gặp lại ở hoàn cảnh này
Tâm Nhãn
Chương 40: Sau khi gặp lại ở tiệc cưới, không ngờ còn tình cờ gặp lại ở hoàn cảnh này
Xe taxi chạy đến phố Trường Lâm, dừng ngay trước ngõ Vãn Bình, nhưng Kiều Uyển Lâm lại không xuống xe.
Bề ngang ngõ vẫn như trước đây, cậu phóng mắt nhìn sang, cây cột điện kia vẫn đứng sừng sững ở đó, mưa gió bào mòn những vết rạch mà kéo để lại, từng tờ quảng cáo mới đè lên che mất.
Căn nhà cũ được sơn mới, tiệm sườn xám Nhuế Chi đã đóng cửa, lầu một đã đổi thành bưu cục vận chuyển nhanh. Ban công lầu hai không trồng hoa nữa, phơi đầy quần áo, cầu thang dẫn lên sân thượng cũng bị chủ mới gỡ bỏ.
Ba mẹ Tiểu Nhạc ly hôn từ lâu, cuối ngõ gió yên sóng lặng đến mức khiến người ta cảm thấy vô vị.
Tiệm ăn Ngô Ký ngược lại vẫn nổi tiếng từ đó tới giờ, mở rộng thành hai căn, giá cả bánh hàu và xíu mại cũng tăng lên theo thời gian. Còn có cửa hàng tiện lợi kia, ông chủ tuổi đã cao, đóng cửa ngày càng sớm, chưa tới mười giờ đã bắt đầu đuổi người rồi.
Hàng xóm trong ngõ có người chuyển đi, có người rời trần thế, trong ngõ hơn nửa là gương mặt mới, nơi nào cũng toát lên vẻ vật còn người mất.
Chú tài xế tò mò hỏi: “Đây là khu nội thành cũ, cậu từng ở đây à?”
Kiều Uyển Lâm không lên tiếng, đã từng ở, nhưng đó là chuyện tám năm trước rồi.
Năm đó cậu mới mười sáu tuổi, là cái tuổi mà gia đình và trường học là tất cả thế giới của cậu. Cậu không được học trường mình muốn, ba mẹ chia tay, thế giới của cậu nứt ra một khe hở, sau đó một người tên Lương Thừa đã đột nhập vào trong.
Sau khi Lương Thừa đi, cậu chuyển vào phòng ngủ hướng nắng, máy điều hòa, cây xương rồng, chìa khóa lắc lư trong ổ khóa ngăn kéo bàn, nhìn thấy cái gì cũng thẫn thờ, không cách nào thoát ra được.
Cậu nằm mơ trên chiếc giường đó, khi tỉnh dậy thì ướt đẫm mồ hôi, trên gối ướt, trên mặt cũng ướt.
Nửa đêm cậu mở tất cả đèn ở lầu hai, lục lọi cả phòng như vừa bị trộm ghé thăm, lật tung chậu rửa trong phòng tắm, đập vỡ chậu hoa chó trắng trên ban công, sau một trận giày vò, rốt cuộc cũng không tìm được một chút dấu vết nào Lương Thừa đã từng tồn tại.
Kỳ nghỉ hè ngây ngô dại dột kết thúc thì cậu cũng chuyển đi.
Sau đó Lâm Thành Bích đón Vương Nhuế Chi tới ở chung, tiệm sườn xám được bán đi, cậu cũng chưa từng tới đây nữa.
Tám năm quả thật không tính là ngắn, đối với một người bị bệnh tim thì càng đáng quý hơn, vào ngày cậu thật sự đón tuổi mười bảy, cậu đã quyết tâm xóa bỏ Lương Thừa khỏi kí ức của mình.
Đến tận hôm nay, cậu đã làm mờ giọng nói và gương mặt của người kia, quên đi những tháng ngày vừa qua, gạt bỏ mọi vui buồn hờn giận của thời niên thiếu không thể quay lại ấy.
Nhưng vì sao Lương Thừa lại quay về, còn dùng thân phận hoang đường ấy xông vào cuộc sống của cậu.
Kiều Uyển Lâm không hiểu nổi, mở to mắt đến nỗi cay xót, cậu thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Ba ngày sau, Kiều Uyển Lâm chạy xong một cuộc phỏng vấn thì quay về, đầu đội nắng gắt chui vào tòa nhà ban tin tức, tình cờ gặp được phóng viên Lôi Quân Minh ở tổ Một.
Bọn họ là bạn đại học, Lôi Quân Minh lớn hơn Kiều Uyển Lâm một khóa, lúc trước ở kênh khác, năm nay được điều tới ban tin tức.
Kiều Uyển Lâm chủ động chào hỏi: “Đàn anh.”
Lôi Quân Minh đeo mắt kính gọng nhỏ, trông rất trí thức, nói: “Tổ bọn anh mua đồ uống, anh mua cho em ly trà chanh, để trên bàn em đó.”
“Tốt quá, em đang khát đây.” Trong kỳ thực tập Kiều Uyển Lâm rất được mọi người chăm sóc, “Cám ơn đàn anh.”
Về đến phòng làm việc tổ Hai, Kiều Uyển Lâm hút hết nửa ly trà chanh rồi bắt đầu sắp xếp lại nội dung phỏng vấn hôm nay.
Điện thoại vang lên, Kiều Văn Uyên gọi tới, cậu bấm nghe máy rồi để sang một bên.
Không cần nghe cũng đoán ra, Kiều Văn Uyên đang quở trách chuyện cậu chuồn sớm khỏi hôn lễ, nói hết năm phút vẫn chưa cúp, cậu mới cầm lên nghe.
Đúng lúc Kiều Văn Uyên đang nói tới chuyện thứ hai, về nhà. Trước khi kết hôn, căn nhà ở Bác Ngự Viên đã bán đi, đổi sang một căn rộng rãi hơn, đủ cho một gia đình vào ở.
Trước mắt Kiều Uyển Lâm đang ở trong một chung cư gần đài truyền hình, tiền thuê khá đắt, với tiền lương hiện giờ của cậu thì khó mà gánh nổi, trước tình thế kiếm ít mà tiêu nhiều cậu cần tìm một nơi ở mới.
Cậu biết Kiều Văn Uyên muốn hâm nóng lại quan hệ cha con, cậu cũng không có ý làm đứa con bất hiếu, nhưng mà đối mặt với Hạ Tiệp ở “nhà mới” thì đúng thật là hơi gượng.
Quả nhiên, Kiều Văn Uyên lấy tiền cản trở cậu, nói: “Tiền thuê nhà đắt như thế, bây giờ con mới kiếm được bao nhiêu đồng đâu?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Hết đợt này con làm đơn xin vào chung cư nhân viên, không cần ba phải bận tâm.”
“Ở chung với người khác sao con chịu nổi.” Kiều Văn Uyên dìm trước thương sau, “Ngoan ngoãn về nhà đi, trong nhà có canh nóng cơm nóng, sức khỏe có vấn đề thì ba và dì Hạ có thể chăm sóc cho con, chẳng lẽ không bằng con ở bên ngoài sao?”
Kiều Uyển Lâm từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói: “Con ở một mình bên ngoài mấy năm rồi, quen rồi.”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài, nói đến cùng thì Kiều Văn Uyên vẫn quan tâm đến con trai, tạm dỡ bỏ tư thái của phụ huynh: “Học xong rồi, công việc cũng ổn định rồi, bây giờ ba còn có thể ép con làm gì được nữa, chỉ bảo con về nhà ở thôi. Ngày cưới ba đã thấy con không ổn rồi, con ấm ức, trách ba tìm mẹ kế cho con.”
Kiều Uyển Lâm không thể giải thích nguyên do thật sự được, huống hồ còn đang ở chỗ làm. Kiều Văn Uyên nhường một bước, bảo cậu về nhà ăn bữa cơm, cậu đồng ý xong thì cúp máy.
“Tiểu Kiều.” Tổ trưởng đi tới, “Làm phiền cậu vất vả một chuyến vậy, mang tài liệu được phê duyệt này đến cho sếp Tôn.”
“Sếp Tôn” là con chim đầu đàn của bộ phận phỏng vấn, Tôn Trác, bởi vì ba ông nằm viện nên mấy ngày gần đây hành tung bất định. Còn người mới làm chân sai vặt là chuyện rất bình thường, Kiều Uyển Lâm nói: “Dạ được, tan làm xong em đi ngay.”
(
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tâm Nhãn
- Chương 40: Sau khi gặp lại ở tiệc cưới, không ngờ còn tình cờ gặp lại ở hoàn cảnh này