Chương 3400

Trần Ngưỡng giơ đôi tay lên cho hắn xem: "Tay ca ca tàn rồi."

Triều Giản: "......"

Trần Ngưỡng dùng lòng bàn tay cầm nước khoáng lên uống mấy ngụm lớn, cổ họng như bốc cháy hơi dịu đi, chợt lia mắt thấy vẻ mặt ngu người của Hà Tường Duệ, kiềm chế không được phun ra một ngụm nước.

"Phụttt --"

Cột nước lao về phía đối diện.

Một giọt nước rơi xuống từ chiếc mũi thẳng cao của Triều Giản, lướt qua môi, hắn duỗi đầu lưỡi liếʍ sạch,mặt không biểu tình nhìn Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng bày ra một bộ dáng mới thấy: "Tôi phát hiện trên môi cậu có một nốt ruồi nhỏ."

Triều Giản cười lạnh.

Chiêu nói sang chuyện khác không thành công, Trần Ngưỡng lập tức đổi thành làm sai biết sửa: "Chuyện vừa rồi, tôi xin lỗi."

Anh bảo Triều Giản nhìn Hà Tường Duệ ở đằng kia xem: "Tôi muốn cười nên không kìm được mới phun."

Triều Giản kệ những người khác, hắn chỉ vào quần áo trên người: "Ướt rồi."

"Gió biển rất lớn, để như vậy một lúc sẽ khô ngay thôi." Trần Ngưỡng nói.

Triều Giản không nóng không lạnh nói một câu: "Tôi không biết sao?"

Trần Ngưỡng: "...... Vậy sao cậu còn nhắc?"

Anh liếc nhìn nửa chai nước trên bàn nhỏ, ngập ngừng nói: "Cậu muốn phun lại tôi hả?"

Triều Giản lạnh nhạt nói: "Tôi ba tuổi à?"

Khóe miệng Trần Ngưỡng run rẩy không ngừng, trùng hợp thật, tôi cũng muốn hỏi cậu vấn đề này.

Làm thế nào để kết thúc cái chủ đề này đây?

Trần Ngưỡng đỡ trán, nếu anh vô tình phun nước lên người em gái mình khi đang uống nước, em gái nhất định sẽ cùng anh náo loạn......

Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí đi vòng qua, nhanh nhẹn lau sạch vết nước trên quần áo của Triều Giản: "Xong, được rồi, nước được lau hết rồi."

"Qua loa có lệ."

Triều Giản duỗi cơ lưng ngửa đầu ra sau, cổ họng mấp máy, chợt nhận thấy gì đó, hắn nghiêng đầu qua nhìn.

Hà Tường Duệ và Triệu Nguyên trên bãi biển cách đó không xa đồng thời rụt cổ.

"Đáng sợ thật." Hà Tường Duệ thay chính mình lau một giọt mồ hôi.

Triệu Nguyên ấn vào vai Hà Tường Duệ, chuyện này không tính là gì đâu ông anh, sự việc em trai đây đã từng trải qua mới xứng với mấy từ này.

"Nói sao chú không có chút nóng nảy nào." Hà Tường Duệ vỗ vỗ cát trên ống quần, "Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy."

"Thật không ngờ tới nơi này còn phải bị ngược, mệnh mình thật khổ."

Triệu Nguyên: "......"

Kéo Hà Tường Duệ lên, bóp hai phát trên bắp tay rắn chắc của đối phương, cứng đến nỗi tay đau: "Đi thôi, đi đào cát."

"Chúng ta có nên đi gặp Phùng Sơ không?" Ánh mắt Triệu Nguyên nhìn lướt qua bãi đá ngầm bên trái.