Chương 3394

"......"

Khi mọi người ngừng đào cát, túi xách không còn chứa được nữa, bên cạnh để một ít hài cốt.

Tính cả trong túi, tổng cộng mười bốn khúc.

Triệu Nguyên đặt chúng lại với nhau: "Tất cả mọi thứ trong mảnh ghép hình đều ở đây."

"Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Trần Ngưỡng nằm ngửa trên cát, một ngón tay cũng không thể cử động, quá mệt mỏi, rất muốn ngủ một lúc.

Nhưng không thể ngủ được.

Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

Trần Ngưỡng khó khăn ngồi dậy, chống khuỷu tay lên cát mịn, máu rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ, anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ, rồi nói: "Triều Giản, hài cốt đều đã được đào hết lên."

"Ừm." Triều Giản đang nhìn mặt trời trên bầu trời.

Trần Ngưỡng cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng mặt trời dường như không còn chói chang như lúc trước nữa.

"Mọc, mọc, mọc thịt! Cái quái gì thế! Mọi người mau nhìn kìa!" Triệu Nguyên hoảng thần lắp bắp la to.

Sau đó nhϊếp ảnh gia cũng hoảng sợ quá mức hét lên.

Tất cả mọi người cùng nhìn vào một chỗ.

Mười bốn khúc hài cốt xếp thành một hàng đang sinh ra máu thịt.

Cảnh tượng kỳ quái này thật sự khiến người xem sởn cả tóc gáy.

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm bàn tay phải đã mọc ra gần hết máu thịt, trong lòng hiện lên một phỏng đoán mơ hồ, trong nháy mắt trở nên rất rõ ràng.

Thời gian đang quay ngược lại, nó đang quay trở lại khoảnh khắc khi nữ thi chết.

Lúc đó xác chết chưa phân hủy, có lẽ mới bị chôn cách đây không lâu, hoặc cũng có thể là chưa chôn.

Triệu Nguyên kinh hãi kêu lên: "Không gian ở bãi tắm có vấn đề!"

"Khi chúng ta khai quật hết những phần xương cốt lên, thì sẽ lập tức biến thành thi thể."

"Cô ta sẽ không biến thành người đâu đúng không?"

"Nhiệm vụ rốt cuộc là không thể đào, hay là có thể đào vậy hả?"

"Có phải chúng ta ngay từ đầu đã nghĩ nhầm phương hướng rồi không?"

"Chúng ta phải chôn nó vào cát nhanh lên!"

Nhϊếp ảnh gia và Trương Kính Dương cũng tham gia đề tài này, anh một lời tôi một câu, mồm năm miệng mười, loạn tùng phèo hết lên.

"Không thấy nữa."

Trong tiếng ồn ào nhiều thêm một giọng nói du dương.

Triệu Nguyên không nghe rõ Văn Thanh nói gì: "Cái gì không......"

Giọng nói của hắn đột nhiên im bặt, ánh mắt đầy ngơ ngác.

Mặt trời!

Mặt trời biến mất rồi!

Toàn bộ bãi tắm nhanh chóng trở nên u ám.

Triều Giản lập tức chống nạng đứng dậy.

Trần Ngưỡng không sợ hãi trước sự bất ngờ của đồng đội, nhưng dây thần kinh của anh căng thẳng trước hành động của Triều Giản: "Làm sao vậy?"