Chương 3392

"Quá thảm."

Tiếng thở dài chìm trong gió biển.

Có Văn Thanh gia nhập, tình hình đã được cải thiện.

Trông hắn gầy thế thôi, nhưng đôi tay rất khỏe, mấu chốt là hắn làm việc không như lúc hắn há mồm, xúc một xẻng ăn một xẻng, không hề qua loa như làm cho có.

Một hàng sáu người cắm đầu đào hài cốt, không hề mở miệng giao lưu.

Trong lòng Trương Kính Dương có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi này hỏi nọ, bầu không khí quá nặng nề khẩn trương, hắn có cảm giác sắp có bão táp.

Không bao lâu, Phùng Sơ kêu lên, cậu ta đào ra thứ gì đó trong cát.

Là nhẫn.

"Là tên lắm tiền nào đi chơi còn đem theo để đánh rơi đây, chậc chậc lớn như trứng chim bồ câu luôn." Văn Thanh cầm lên xem xét, "Là kim cương thật này, giá một căn biệt thự trung tâm ở thành phố Thanh Thành cộng với một chiếc Cayenne."

Hắn vô cùng đau đớn nói: "Tiếc thật chứ, những vật ở thế giới nhiệm vụ đều không thể mang về."

Trên mặt viết rõ thật thích thật muốn lấy, nhưng trên người hắn lại đang mặc một bộ vest cao cấp, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng và khuy măng sét tinh xảo đầy sang trọng.

Triệu Nguyên đã lười để ý tới cái tên cả ngày không trang bức thì sẽ chết này, miệng lại không nghe lời toát ra một câu: "Đừng nói nữa, đào nhanh lên đi."

"Gấp cái gì, đủ người."

Văn Thanh phất phất tay với nhϊếp ảnh gia đã chịu về với đội ngũ.

Sáu người biến thành bảy người, tiến độ nhanh hơn hẳn.

Bọn họ đào được rất nhiều thứ linh tính từ trong cát, chẳng hạn như vỏ điện thoại di động, túi ni lông, phao bơi.....cái gì cũng có.

Mấy đợt trước đào vài lần cũng không thấy mấy thứ này.

Đây không phải là một hiện tượng tốt, nhịp tim Trần Ngưỡng đập như đánh trống, l*иg ngực bị chấn đến phát đau, manh mối từ sâu trong tâm trí hiện lên không thể kiểm soát được, chúng chủ động kết nối lại với nhau, anh mạnh mẽ áp chúng nó xuống, bức ép bản thân mình hiện giờ đừng có nghĩ ngợi gì hết, phải tập trung đào cát trước đã.

Mọi thứ phải đợi cho đến khi tất cả các phần hài cốt được đào hết lên rồi lại nói.

Trần Ngưỡng nghĩ đến tay phải của mình, ngay khi anh vừa nắm chặt cái xẻng, Triều Giản đã nắm lấy cổ tay của anh.

"Dùng tay trái." Triều Giản lấy đi cái xẻng trong tay anh.

Trần Ngưỡng sốt ruột nói: "Tay trái không được, tôi dùng tay phải đi, tay phải chưa dùng qua, nhịn đau một chút là được."

Triều Giản đem cái xẻng nhét vào tay trái của anh, sắc mặt âm trầm: "Mấy việc tương tự thế này anh tốt nhất không cần cãi lại tôi."