Chương 3378

Nhϊếp ảnh gia lửa giận tận trời: "Cậu còn muốn đứng ở ngoài cuộc?"

Văn Thanh lười biếng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi ghét đào cát."

"Ai thích đào cát hả? Cậu hỏi tất cả mọi người xem, ai thích đào cát! Còn không phải là vì bị ép đó sao?"

"Tôi mặc kệ, tôi sẽ không đào, các người đào hay không đào tôi đều không sao cả."

"Không chịu đào, nhiệm vụ con mẹ nó sao có thể hoàn thành?"

"Chết chỗ nào không phải là chết chứ."

"Thằng chó, mày!"

Nhϊếp ảnh gia mất khống chế hét lớn: "Trương Kính Dương, cậu buông tôi ra, thằng chó này muốn ăn đánh đây mà, lần này tôi không cho nó biết mặt, tôi không phải là ng......"

"Kéo cái đéo gì, đừng có kéo tôi, tôi tự mình biết đi!"

Giọng nói của nhϊếp ảnh gia dần dần mơ hồ, tiếng của Văn Thanh lại vang lên: "Này, anh ta cứ phun nước miếng lên trên mặt tôi, thật là thúi muốn chết luôn đó."

Trần Ngưỡng không đáp lại.

Văn Thanh thở dài: "Soái ca, tiểu fan nam của anh mất rồi, xin chia buồn với anh nhé."

Tiếng giày giẫm lên dẫm cát vừa nặng nề vừa ngột ngạt.

Cổ họng Triệu Nguyên dồn dập lăn lộn, giây tiếp theo chợt nghe thấy tiếng hét vô lực của chính mình: "Ca!"

Sau khi hét lên, giống như đã bật công tắc, Triệu Nguyên không kìm được hét lên một tiếng tiếp một tiếng, càng lúc càng lớn, giọng điệu nức nở.

"Trần Ngưỡng!"

"Văn Thanh!"

"Trần Ngưỡng! Là em nè! Em là Triệu Nguyên nè!"

Không ai đáp lại.

Tiếng bước chân đang xa dần

Khớp hàm của Triệu Nguyên run rẩy, mình, mình thật sự.... Chết rồi ư?

Vừa nghĩ ra loại ý niệm này, Triệu Nguyên lập tức cảm thấy bản thân mình ở trong nước, từ đầu đến chân ướt đẫm, quần áo mát lạnh bịt kín từng lỗ chân lông.

Không thở được, thiếu oxy, hít thở không thông.

Ý thức của Triệu Nguyên dần trở nên mờ mịt, thân thể như chìm xuống, hư thoát và co giật,hắn dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, một tia mùi rỉ sắc tràn vào khoang miệng.

Là máu.

Mình còn sống......

Mình còn sống!

Ngay khi ý thức của Triệu Nguyên trở nên rõ ràng hơn, thì bóng dáng của Thanh Phong giả hiện lên

Còn có Hà Tường Duệ, lỗ tai của anh ta đều thối rữa, còn đang nói chuyện với bọn họ.

Nơi này chuyện gì cũng đều không đúng hết.

Người chết không biết mình đã chết, còn đặc thù sinh mệnh đều là do chính mình tưởng tượng ra......

Đau đớn cùng máu của mình cũng là giả sao?

Ý chí của Triệu Nguyên bắt đầu sụp đổ, tốc độ nhanh như lửa ném vào đống cỏ khô, trong nháy mắt sẽ bùng cháy lên, hắn dùng cả tay lẫn chân bò tới cửa lều trại.