Hô hấp đều đều.
"Thế mà còn không tỉnh, ngủ cũng say thật đó."
Trần Ngưỡng uể oải ngáp một cái, anh cũng buồn ngủ.
Văn Thanh nhìn từ đầu chí cuối chỉ biết chậc lưỡi, lẽ nào Trần Ngưỡng có em trai hay em gái, cho nên làm anh lớn làm quen rồi, trong tiềm thức mới xếp Triều Giản vào cột em trai, cho rằng gia hòa vạn sự hưng, ca ca đệ đệ một nhà thân, sợ là anh chỉ biết trên đời này có tỷ đệ luyến, không biết còn có cái gọi là niên hạ.
Chậc.
Đệ đệ của đệ đệ lớn hơn cả ca ca. (thằng em của Triều Giản lớn hơn Trần Ngưỡng.)
Trần Ngưỡng nghe được tiếng cười ha ha ha như ngỗng kêu của Vân Thanh, anh đen mặt: "Cậu đang nghĩ gì mà biểu tình quái dị thế hả?"
"Tôi đang suy nghĩ, anh chơi với......"
Văn Thanh vui cười đổi chữ "Lửa" thành dao(đấu kiếm hả gì), hỏi Trần Ngưỡng có thích chơi hay không.
Trần Ngưỡng lột một miếng kẹo cao su ném vào trong miệng, hương vị mát lạnh khiến anh hơi nâng cao tinh thần: "Tôi không thích dao, tôi thích những thứ nhỏ hơn, như đinh sắt hay mảnh thiết mỏng gì đó chẳng hạn ."
Hai mắt Văn Thanh tỏa sáng: "Tôi cũng vậy nè."
Hắn duỗi tay phải về phía Trần Ngưỡng, rồi dùng chính tay trái của mình nắm lấy: "Vậy chúng ta là bạn bè rồi nhé."
Trần Ngưỡng: "......"
Người này dựa vào lực lượng của một mình mình là có thể diễn ra cả một thế giới.
.........
Trước khi mặt trời lặn mọi người đào ra hài cốt của nữ thi, trên mảnh ghép, vị trí đó là cánh tay phải, nhưng bọn họ lại đào ra một khúc của phần thân thể.
Vật thật không tương ứng với hình ảnh trên mảnh ghép.
Xem ra chỉ đào lên mới biết bên dưới chôn khúc nào với khúc nào.
Công cuộc đào cát nhàm chán trở thành một chiếc hộp mù.
Thêm một chút cảm giác chưa biết.
Nhưng cũng không kí©h thí©ɧ, càng không kích động.
"Chúng ta vẫn đào theo trình tự ban đầu.... Còn vấn đề các phần hài cốt chôn dưới cát không khớp với hình ảnh trên mảnh ghép thì kệ trước đi. Tự chúng ta có ý tưởng trong lòng là được, điện thoại của ai còn pin có thể chụp ảnh lưu lại, rồi cùng nhau thảo luận sau."
Trần Ngưỡng lại nói: "Chụp phần hài cốt lộ ra là được, ghi nhớ vị trí tương ứng."
Không ai cầm di động chụp phần thân thể vừa được đào lên.
Người đã chết, đồ đạc cá nhân biến mất cùng với thi thể.
Trong số bảy người còn sống, chỉ có bốn người Triệu Nguyên, Trương Kính Dương, nhϊếp ảnh gia và Văn Thanh có điện thoại di động.
Lượng pin của Triệu Nguyên còn dưới 10%.