Chương 15: Đứa nhóc đó không phải người chung đường với em

Kiều Uyển Lâm nói xong thì tỉnh táo luôn.

Phản ứng của Lương Thừa rất điềm tĩnh, anh đắp khăn mặt lên trán cậu: “Bà ngoại cậu nói.”

Kiều Uyển Lâm thầm nhủ bà ngoại lắm chuyện, cũng trách bản thân mình vừa nãy không cẩn thận. Cậu không thích người khác biết được chuyện này, sợ bị người ta dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.

Cũng may Lương Thừa không có hứng thú đào sâu, nhảy qua chủ đề này luôn: “Cậu sốt rồi.”

Kiều Uyển Lâm thử nhúc nhích, thảo nào thấy mệt mỏi khắp cả người.

Biểu cảm của Lương Thừa y như lần trước nghe thấy “khuỷu tay tì lên giường bị đỏ”. Anh thầm cười cợt, làm được tí chuyện mà đã tự giày vò bản thân mình đổ bệnh.

Tuy rằng sức khỏe Kiều Uyển Lâm vốn yếu ớt, nhưng trong lòng cậu nuôi một con lừa (*). Cậu lấy khăn mặt trên trán xuống, khoe khoang: “Tôi đang rất sảng khoái, không cần anh lo chuyện rỗi hơi.”

(*) con lừa: người ta ví lừa với người cố chấp bướng bỉnh

Lương Thừa bỏ đi: “Vậy cậu cứ từ từ mà khoái đi.”

“Anh đi đâu đấy?” Kiều Uyển Lâm hơi cuống, “Hôm nay mới vừa từ đồn cảnh sát ra, anh lại đi làm chuyện xấu gì thì anh toi đời đấy.”

Lương Thừa thở dài, đành chịu thua: “Tôi xuống lầu ăn canh sườn hầm mướp.”

Kiều Uyển Lâm tự dưng thấy bụng đói cồn cào, nhưng lại không có sức trèo đèo lội suối đi xuống dưới, cậu nói: “Bà ngoại tôi đã gửi tin nhắn thoại cho anh rồi, anh bưng một bát lên cho tôi được không?”

Lương Thừa cố ý bảo: “Vậy đây có tính là lo chuyện rỗi hơi không?”

Kiều Uyển Lâm nghẹn họng mấy giây rồi nói: “Bỗng nhiên không muốn ăn nữa, anh đóng cửa lại đi.”

Lương Thừa làm theo, sau khi rời khỏi thì trong phòng chỉ còn lại không khí nóng bức.

Kiều Uyển Lâm nằm đờ ra một lúc, rúc trong chăn trở mình. Cậu sốt nên khó chịu quá, mò lấy điện thoại gọi cho Kiều Văn Uyên.

Bởi vì hằng ngày phải uống thuốc cho nên Kiều Uyển Lâm đổ bệnh gì cũng có Kiều Văn Uyên đích thân lo liệu, phối thuốc, định lượng cho cậu để tránh xảy ra kỵ thuốc.

Đáng tiếc số mà cậu gọi hiện đang bận, không ai nhấc máy.

Kiều Uyển Lâm đã quen rồi. Cúp điện thoại, cậu đờ đẫn nhìn đầu giường, mãi cho đến khi cậu ngửi thấy mùi canh sườn.

Lương Thừa đi rồi quay lại, dùng khay bưng một cơm một canh, còn có một ly nước lọc để uống thuốc.

Đi đến bên giường, anh hỏi: “Ngồi dậy được không?”

Kiều Uyển Lâm thức thời không tranh luận nữa, chống người dậy tựa vào đầu giường, sau đó im lặng xốc chăn lên, chừa một chỗ trống ở bên giường.

Lương Thừa ngồi xuống, đặt khay trên đùi, móc một cái nhiệt kế từ trong túi ra: “Cặp nhiệt độ trước.”

Kiều Uyển Lâm dòm canh sườn: “Bây giờ người ta toàn dùng nhiệt kế điện tử mà.”

“Bây giờ cũng rất thịnh hành lớp học online.” Lương Thừa nói, “Lớp của thầy giáo Tom có cho học bù không?”

Kiều Uyển Lâm không muốn lặp lại cảnh tượng bẽ mặt đó, ngoan ngoãn cặp nhiệt kế.

Lương Thừa cầm đũa lên, xé từng thớ thịt trên miếng sườn ra, sợ cậu thật sự sẽ gặm đến nửa đêm.

Dưới ánh đèn vàng lập lờ, Kiều Uyển Lâm ngẩn ngơ, Lương Thừa “chu đáo hiền lành” trước mắt đây và Lương Thừa ban ngày đúng là hai người khác nhau.

Năm phút trôi qua, nhiệt kế hiển thị ba mươi tám độ hai.

Miệng lưỡi Kiều Uyển Lâm khô khốc, ăn được mấy thìa là không muốn ăn nữa, giọng cũng trầm hơn: “Tôi no rồi, muốn đi ngủ.”

Lương Thừa lấy khay đi: “Trong nhà có thuốc không?”

“Ở trong ngăn kéo.” Kiều Uyển Lâm lấy điện thoại ra, tính gọi cho Kiều Văn Uyên lần nữa.

Lương Thừa kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, bên trong là hộp thuốc chất đống, ở giữa có một hộp nhung màu xám, ngón tay anh không cẩn thận chạm vào nó.

Kiều Uyển Lâm rất nhạy cảm: “Không được đυ.ng vào nó.”

Lương Thừa hỏi: “Bình thường uống thuốc gì?”

Kiều Uyển Lâm mở ghi chú ra, bên trong ghi chép tên thuốc, liều lượng và những việc cần chú ý. Lương Thừa xem một lượt, hỏi tiếp: “Cổ họng có đau không?”

“Hơi đau, anh định làm gì?”

Điện thoại vang lên, là Kiều Văn Uyên gọi lại. Kiều Uyển Lâm nghe máy, ánh mắt vẫn dõi theo Lương Thừa.

Lương Thừa tự mình lấy thuốc trong ngăn kéo, tổng cộng bốn loại, có thuốc viên, có con nhộng, anh đổ vào lòng bàn tay.

Kiều Uyển Lâm nhìn một đống thuốc đưa tới trước mặt, bên tai là phương thuốc Kiều Văn Uyên kê ra, giống hệt nhau, không khác chút nào.

Cúp máy, Lương Thừa nói: “Uống đi.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sao anh biết là những loại này?”

Lương Thừa đáp: “Đoán bừa.”

Lại là câu trả lời này, Kiều Uyển Lâm đã không còn sức căn vặn nữa, bây giờ tay còn không nhấc nổi đây này. Cậu bèn gục đầu xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay Lương Thừa.

Vừa nóng vừa ngứa, Lương Thừa nhịn cơn để không bẹo khuôn mặt này.

Kiều Uyển Lâm dùng miệng ngậm thuốc, uống nước, trượt dọc theo đầu giường vào ổ chăn. Cậu thò ra một ngón tay móc vạt áo Lương Thừa, kéo kéo lại.

Lương Thừa phủi tay cậu ra: “Có sức rồi à?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Vết thương của anh không sao chứ.”

Lương Thừa vén áo lên, một lớp băng gạc dán dưới xương sườn, thấm ra một ít máu. Kiều Uyển Lâm suy nghĩ, sắp có thêm một vết sẹo nữa rồi, những vết sẹo cũ cũng có nguyên nhân như thế này sao?

Đêm đó, cả hai phòng ngủ đều không đóng cửa.

Lương Thừa nằm trên gối nghiêng người một cái là có thể nhìn sang giường ở phòng đối diện. Anh nghe thấy Kiều Uyển Lâm ho khan hai lần, tỉnh dậy một lần, khi trời gần sáng có nói mớ gì đó không rõ.

Hôm sau Kiều Uyển Lâm hạ sốt rồi nhưng không xuống giường, nằm đến tận thứ Hai còn phải xin nghỉ bệnh một hôm.

Sáng sớm ngày hành chính ai cũng bận rộn, trong ngõ ồn ã tiếng còi xe. Cậu nằm không cũng chán, chín giờ hơn đi xuống nhà, thấy tiệm sườn xám đóng cửa.

Vương Nhuế Chi đang đun sữa: “Cháu cưng của bà, sao lại xuống đây, có thấy khó chịu nữa không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Kiều Uyển Lâm hỏi, “Sao bà không mở cửa?”

Vương Nhuế Chi nói: “Hôm nay bà không làm việc, sợ phiền con nghỉ ngơi.”

Kiều Uyển Lâm gập một chân ngồi trên ghế, tì cằm lên đầu gối: “Đâu có quý báu như vậy đâu.”

Vương Nhuế Chi tự trách: “Cháu ngoại bà là báu nhất rồi. Hôm trước bà không nên đến hội người mẫu, để cháu bà đổ bệnh không ai lo, hai hôm nay bà sẽ chăm sóc con thật tận tình.”

Kiều Uyển Lâm liền nhắc: “Bà ngoại, bà đun sữa đừng để lâu quá, sắp nổi váng sữa rồi đó.”

Vương Nhuế Chi tắt bếp, bưng sữa và trứng chiên ra. Trứng chiên được cắt thành những miếng nhỏ vừa miệng, Kiều Uyển Lâm nhớ lại miếng sườn được xé nhỏ tối hôm trước.

Cậu nói: “Cũng không phải là không có ai lo.”

Vương Nhuế Chi cười nói: “Cực cho Tiểu Lương rồi.”

Sau khi Kiều Uyển Lâm thức dậy thì không thấy Lương Thừa đâu, cửa phòng đối diện cũng đóng kín, cậu hỏi: “Anh ta đâu rồi bà?”

Vương Nhuế Chi nói: “Mới sáng đã đi rồi.”

Kiều Uyển Lâm khuấy sữa trong bát thành một lốc xoáy, nhịn không được muốn đoán xem Lương Thừa đang làm gì, nhưng lại không đoán ra được chuyện gì tốt lành. Cậu phiền muộn: “Bị thương mà còn chạy lung tung.”

Vương Nhuế Chi không nghe rõ: “Bị thương gì?”

Kiều Uyển Lâm do dự một lát rồi nói: “Không có gì, con muốn thêm một phần trứng chiên nữa.”

Vương Nhuế Chi lấy tới cho cậu: “Bảo ba con nói với nhà trường được không, sau này đừng tham gia mấy cái hoạt động tình nguyện gì đó nữa, đây không phải đang hành xác người ta à.”

“Dạ.” Kiều Uyển Lâm đáp cho qua chuyện.

Cậu không dám nói với Vương Nhuế Chi chuyện đã xảy ra ngày hai mươi tám, lo lắng bà lớn tuổi rồi sẽ sợ hãi. Cậu cũng không thể mở miệng nói rõ Lương Thừa là người như thế nào.

Trên bàn đặt hộp thuốc đã gói kĩ, Vương Nhuế Chi nói: “Tiểu Lương có nói với bà liều lượng gì đó, bà cũng không hiểu, nên trước khi ra ngoài nó đã gói lại cho con đó.”

Kiều Uyển Lâm cầm lên, ngoái đầu lại, lướt qua rèm cửa và tiệm sườn xám, xuyên qua cửa kính, muốn nhìn ra con ngõ bên ngoài nhà.

Cậu muốn biết Lương Thừa đi đâu.

Xe buýt dừng ở trạm cuối cùng ở đường Cát Tường, đợi hành khách dần dần đi hết, Lương Thừa mới đứng dậy khỏi ghế phía sau cùng và xuống xe.

Vào buổi tối thì con đường này là chợ đêm náo nhiệt nhất thành phố, ban ngày thì tĩnh mịch hoang vắng. Bên đường là công viên Cát Tường, trước hồ có một quán nhậu nức tiếng gần xa.

Lương Thừa đi xuyên qua công viên, quán nhậu kinh doanh thâu đêm vừa dẹp hàng, nhân viên phục vụ đều tan làm cả, giữa đống bàn ghế trống trơn chỉ một bàn có người.

“Anh Ứng.”

Ứng Tiểu Quỳnh đang hóng mát từ gió hồ, đang bóc bưởi một cách tàn nhẫn: “Ngồi đó đi, ăn một miếng.”

Lương Thừa ngồi xuống chỗ đối diện: “Em ghét chua.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Kén thế, đi một chuyến vào đồn phải giải xui chứ, mày tưởng anh bổ sung vitamin cho mày à?”

Lương Thừa nói: “Em xem phim truyền hình thấy đều dùng lá bưởi mà.”

Ứng Tiểu Quỳnh hừ mũi: “Sáng sớm dọn hàng bác gái lao công quét hết lá của anh đi rồi, chỉ có thể ăn ruột thôi.”

Lương Thừa bật cười, cầm một múi lên ngửi thử rồi bỏ xuống. Ứng Tiểu Quỳnh nếm thử, chua lè chua lét: “Thằng bán hoa quả lừa bố, nó thề thốt là ngọt lắm, lát nữa anh đi quạc nó một phát.”

Lương Thừa nói: “Đừng để lại vào đồn đấy.”

“Thì anh mời bọn cớm ăn bưởi.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Phải rồi, hôm đó mày về một mình à?”

“Với Kiều…” Lương Thừa nhớ ra Ứng Tiểu Quỳnh không biết tên của Kiều Uyển Lâm, “Với đứa nhóc kia.”

Ứng Tiểu Quỳnh cười hơn hớn, mũi chân kẹp dép rung rung: “Sao hôm nay mày tới một mình, nhóc bồ không đi theo à?”

Lương Thừa nói: “Đừng đùa nữa.”

Ứng Tiểu Quỳnh còn lâu mới chịu thôi: “Xa thế mà cũng đuổi theo được, không chừng nó thích mày thật đấy.”

Lương Thừa nghĩ một hồi rồi bảo: “Có khi nhóc ấy là người ghét em nhất trên trái đất này.”

Có một người đi tới từ trong công viên, tay kẹp túi, da dẻ ngăm đen, mặc nguyên một cây ca rô màu nâu, y hệt một thùng tương đậu nành di động.

Lương Thừa nhìn thấy, nhịn không được nheo mắt lại.

Ứng Tiểu Quỳnh kinh ngạc: “Lão Tứ, mày bị khùng à!”

Lão Tứ tới gần, xoay một vòng trình diễn, giọng kiểu cách: “Sao, Louis Vuitton đấy!”

Lương Thừa hỏi: “Mày phát tài à?”

Lão Tứ nói: “Tao quẹt thẻ tín dụng, dù sao thì hôm nay cũng chia tiền rồi.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Mày rề rà tới trễ thế này là vì ăn mặc thế này á?”

Lương Thừa liếc chiếc quần cộc diêm dúa của Ứng Tiểu Quỳnh, thầm nhủ đi năm mươi bước cười một trăm lần rồi, sau đó lại nghĩ, có khi nào trong mắt Kiều Uyển Lâm anh cũng cùng một loại hình với hai tên này không?

Lúc đó mới gọi là xúi quẩy, anh cầm múi bưởi lên ngửi một lát.

Ba người vây quanh bàn, Ứng Tiểu Quỳnh xem thời gian: “Theo hợp đồng thì còn mười phút nữa khoản tiền cuối sẽ vào tài khoản.”

Lão Tứ phấn khởi ôm vai Lương Thừa, lại gần ngửi thấy mùi thuốc. Hắn có kinh nghiệm phong phú: “Mày bị thương à? Ở đâu đấy?”

Lương Thừa lười nói nên chuyển chủ đề: “Liễu Nghị và Liễu Cương thế nào rồi?”

“Bị nhốt rồi chứ sao.” Ứng Tiểu Quỳnh trả lời, “Từ giờ là chuyện của cảnh sát, chúng ta không cần bận tâm.”

Lão Tứ nói với Lương Thừa: “Hôm đó suýt nữa bị bồ mày phá hỏng chuyện, nếu cảnh sát tới sớm chút nữa thì kế hoạch của chúng ta chìm xuồng rồi.”

Lương Thừa cảm thấy rất kỳ lạ, anh phối hợp diễn thôi mà, sao cứ như thành thật vậy.

Lão Tứ nói tiếp: “Tuy là mặt tiền đẹp phết đấy, nhưng mà lắm chuyện quá, mày phải về dạy dỗ lại đi.”

Lương Thừa không có kiên nhẫn: “Nhóc con đó không phải người chung đường với tao, đừng giỡn nữa.”

Năm phút trôi qua, Ứng Tiểu Quỳnh nhận được tin nhắn nhắc nhở, khoản tiền cuối đã vào tài khoản rồi.

Tổng cộng là ba mươi vạn, ba người chia đều, trước tiên Ứng Tiểu Quỳnh gửi cho lão Tứ. Lão Tứ đã đặt vé xong rồi, tiền vừa đến tay là đi du lịch luôn.

Đợi lão Tứ đi, Ứng Tiểu Quỳnh loay hoay bấm điện thoại: “Anh lấy năm, cho mày mười lăm.”

Lương Thừa từ chối: “Em không cần đồng nào hết.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Đừng có cứng đầu với anh mày.”

“Vậy anh gửi đi.” Lương Thừa nói, “Sau này cũng giải tán thôi.”

Ứng Tiểu Quỳnh cười khúc khích: “Giải tán là chuyện sớm muộn. Lương Thừa, mày mới là người không chung đường với bọn anh.”

Trên bàn im bặt giây lát, Lương Thừa không chịu là không chịu. Nụ cười của Ứng Tiểu Quỳnh sượng lại, cuối cùng theo quy tắc gửi cho anh mười vạn.

Lương Thừa nói: “Cảm ơn anh Ứng đã lo lắng.”

Anh từ từ trượt xuống tựa vào lưng ghế, híp đôi mắt bơ phờ nhìn ra mảnh hồ trong vắt, vẻ mặt còn lạnh hơn cả cơn gió thoảng qua.

Ứng Tiểu Quỳnh hỏi: “Sao thế, lấy tiền rồi vẫn còn không vui à?”

Lương Thừa đáp: “Hôm đó lấy lời khai, Trình Hoài Minh đã biết địa chỉ của em rồi.”

“Không giấu được cảnh sát đâu.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Muốn chuyển không?”

Lương Thừa không thưa thốt gì, ánh mắt dập dìu theo chiếc thuyền trên mặt hồ. Điện thoại trong túi vang lên, anh móc ra mở WeChat lên.

Kiều Uyển Lâm gửi tới bao lì xì hai trăm tệ.

Lương Thừa không nhận, trả lời: Không nhận đơn.

Kiều Uyển Lâm: Phí hộ lý, tôi không muốn nợ anh.

Lương Thừa trả lời: Áo thun của cậu giặt không sạch được rồi.

Kiều Uyển Lâm: Không phải chứ?

Lương Thừa: Lần này thanh toán xong rồi đấy.

Kiều Uyển Lâm: Áo của tôi hơn tám trăm lận, vậy anh còn nợ tôi sáu trăm.

Lương Thừa: Đừng có bòn tiền của Tay Đấm Cừ Khôi.

Gửi tin nhắn xong, Lương Thừa chậm mất mấy nhịp, nói: “Chuyển nhà thì dễ thôi, nhưng đợi thêm mấy ngày nữa.”

Ứng Tiểu Quỳnh hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lương Thừa bấm tắt màn hình, anh cũng không biết, chắc là muốn trị khỏi cho bệnh nhân trước đã.