Nhiều năm sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được tin nhắn từ nhóm chat của lớp:
“Hoa khôi đã về nước!"
Lớp trưởng: "Tạm thời không làm việc, tôi đến đón!"
Lớp phó học tập: "Tạm thời dừng thí nghiệm, tôi đến đón!"
Cán bộ thể dục: "Tạm thời dừng thi đấu, tôi đến đón!"
Lúc này.
Hot boy và tôi đang tổ chức đám cưới.
Anh ta cũng bắt đầu mất trí ——
Tôi tức giận đến mức đập bàn nói: “Hủy đám cưới, tôi đến đón!”
…
Sau khi rời khỏi lễ đường, điện thoại liên tục đổ chuông.
Mọi người đều thúc giục tôi quay trở lại.
Bạn cùng lớp:
"Khương Ninh, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi phải không?"
"Quý Khải đã cưới cậu rồi, không lẽ cậu ta còn có thể nhớ tới Ánh trăng sáng?"
Nhóm công ty:
"Khương Khương, Quý Khải không có làm gì có lỗi với cô chứ?"
“Anh ấy rất xuất sắc và anh ấy cũng rất tốt với cô.”
"Tại sao vừa rồi cô lại rời đi?"
Nhóm gia đình:
"Khương Ninh, dù có chuyện lớn đến đâu con cũng phải chịu đựng!"
"Mau trở về và kết hôn."
"Người ưu tú như Quý Khải còn sót lại không nhiều đâu."
…
Tôi hiểu mà.
Bọn họ đều cảm thấy tôi đã bám được người như Quý Khải, cho dù có bị oan ức cũng phải nhịn nhục chịu khổ.
Tuy nhiên.
Tôi cũng có lòng tự trọng.
Sao tôi có thể chịu nổi việc chồng tương lai của mình lén lút xem ảnh người phụ nữ khác đến mê mẩn trong đám cưới.
Và người phụ nữ đó chính là Bạch Duyệt, người mà tôi không bao giờ có thể so sánh được.
Mọi người trong nhóm lớp cũng nói rằng đó chính là ánh trăng sáng của anh ta.
Thực ra.
Hoa khôi Bạch Duyệt là người trong mộng của rất nhiều người.
Cô ấy thông minh, xinh đẹp, tự tin và hào phóng.
Khi còn học cấp 3…
Cô là học sinh đứng đầu lớp thực nghiệm khoa học.
Điểm môn khoa học tự nhiên của cô ấy vượt xa các học sinh nam đứng đầu.
Khuyến khích vô số các em nữ khóa dưới tin tưởng chắc chắn rằng việc giỏi khoa học tự nhiên không phân biệt nam nữ.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô được nhận vào khoa vật lý của trường đại học hàng đầu Trung Quốc.
Chưa đầy hai năm lại đi du học.
Theo một cao thủ vật lý nào đó.
... Bạch Duyệt, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận, cô ấy chính là huyền thoại trong mắt những người bình thường như chúng ta.
Việc Quý Khải thích cô ấy là điều dễ hiểu.
Thế nhưng! Trong lòng có cô ấy mà anh ta lại cưới tôi.
Anh ta coi tôi là cái gì?? ? ? ? ?
“Reng ——"
Quý Khải gọi thoại.
Tôi không trả lời ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh ta ngẩn ngơ suy nghĩ.
Mặt trăng trên ảnh đại diện có phải ám chỉ Bạch Duyệt không?
Mặt trăng treo trên bầu trời.
Bạch Duyệt ở nước ngoài xa xôi.
Nghe nói Bạch Duyệt theo chủ nghĩa độc thân.
Cô ấy chỉ muốn tập trung nghiên cứu, vậy đây có phải là lý do Quý Khải cưới tôi không?
Sau khi điện thoại reo khoảng năm phút, tôi mới trả lời cuộc gọi.