Chương 4

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang nằm sấp trên bàn trong quán cà phê.

Cô gái vừa pha cà phê cho tôi cúi xuống nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng: "Cô gì ơi, cô buồn ngủ à? Có cần tôi lấy chăn cho cô không?"

Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cô ấy, không phân biệt được giữa mơ và thực: “Xin lỗi, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

"Chưa đầy hai mươi phút."

Tôi nghĩ đến Bùi Hành Chi, người vừa mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng tinh khiết, đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?

Nhưng tại sao giấc mơ này lại rõ ràng đến vậy? Tôi thậm chí còn biết được tên của anh ấy.

Chẳng lẽ cái tên này chỉ là phỏng đoán trong giấc mơ của tôi sao?

Lòng đầy nghi hoặc, tôi nhấc váy đứng dậy xem có tờ giấy note nào có ghi tên anh trên đó không.

Tôi thấy anh ấy dán gạc ở phòng y tế...

Tôi chợt ngạc nhiên khi thấy tờ giấy tôi xé trên tay có dòng chữ “phòng y tế” lại có thêm vài dòng nữa!

"Hôm nay bạn học Hạ Quất nói chuyện với tôi, cô ấy biết tôi họ Bùi, còn nói sau khi nghe tôi phát biểu đã nhớ đến tôi, thậm chí còn đưa tay ra để chính thức làm quen với tôi! A! Hôm nay tôi thật may mắn!

Sau khi trở về nhà, tôi chống đẩy ba mươi cái mà vẫn chưa bình tĩnh lại. Bây giờ khi đang viết mà tay tôi vẫn còn đang run.

Không, phải chống đẩy thêm năm mươi lần nữa để bình tĩnh lại mới được. --Bùi”

Anh ấy chống đẩy để bình tĩnh lại, và tôi lại có thêm hào cảm với anh.

Vậy vừa rồi không phải là mơ sao? Tôi đã du hành ngược thời gian à?

Nhưng sao tôi lại về sớm thế? Cơ chế kích hoạt để quay trở lại là gì?

Việc kích hoạt quay lại có phải là việc xé tờ note ra không?

Tôi nhìn lên và tiếp tục đọc nội dung của tờ ghi chú tiếp theo.

"Gửi Hạ Quất: Tuần sau sẽ tổ chức đại hội thể thao, tôi đã xem phiếu đăng ký của lớp em, em đăng ký chạy cự ly 3.000 mét, thật tuyệt. Trước đây tôi để ý thấy em luôn chạy vào buổi tối ở sân thể dục. Em thích chạy bộ đến vậy sao?

Đến lúc đó, tôi sẽ là đội cổ vũ của em, nếu con trai mặc váy để cổ vũ thì trông có kỳ quái không?

Quên đi, đừng bận tâm, dù sao thì tôi cũng muốn là người cổ vũ cho em nhiều nhất. ---Bùi. "

Do áp lực học tập năm cấp ba, tôi không có nơi để giãi bày tâm sự, nhà cũng không phải là nơi trú ẩn an toàn của tôi nên suốt ba năm, tôi chỉ có thể giải tỏa căng thẳng bằng cách chạy bộ vào ban đêm, và sau này tôi đã dần trở nên yêu thích môn thể thao chạy bộ.

Tôi nhớ rằng tôi đã tham gia một cuộc thi chạy đường dài vào năm thứ hai cấp ba và giành được vị trí thứ nhất.

Nhưng Bùi Hành Chi đã ở đó để cổ vũ tôi sao? Thậm chí còn mặc cả mặc… váy cổ vũ?

Tôi không có ấn tượng gì cả.

Tôi do dự vài giây, đưa tay xé tờ giấy note rồi nhắm mắt lại.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi quả thực đã quay lại thời trung học.

Lúc này tôi đang ở tư thế chuẩn bị trên đường đua.

Tôi chưa kịp định thần lại đã nghe thấy tiếng súng từ trọng tài: "Sẵn sàng - bắt đầu."

Không, không có thời gian đệm.

Tôi theo phản xạ lao về phía trước, nhưng may mắn là tôi luôn có thói quen chạy bộ nên việc này không quá khó khăn với tôi.

"Hạ Quất—cố lên! Cố lên—Hạ Quất!" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ khán đài hai bên.

Tôi quay đầu nhìn thì thấy Bùi Hành Chì đang cầm một quả bóng cổ vũ.

Cậu có bờ vai rộng và lưng hẹp, có thể là do tập thể dục thường xuyên, quả là cơ bắp của cậu rất săn chắc và gọn gàng.

Lúc này, cậu đang đứng trước đội cổ vũ, đứng giữa đám đông, vẫy tay và hò hét cổ vũ tôi. Cảnh tượng này thực sự khiến tôi phải bật cười.

Nhưng tôi không thể cười khi chạy nên tôi đã nhịn cười để hoàn thành chặng 3.000 mét.

May mắn thay, tôi lại dễ dàng giành được vị trí quán quân mà không khiến Hạ Quất năm 17 tuổi phải xấu hổ.

Ở vạch đích, tôi nhìn thấy Bùi Hành Chi đang đi về phía tôi với nước và khăn lau mặt.

"Cậu thật tuyệt vời!" Nam sinh lúc trước không có dũng khí để cổ vũ tôi trước đám đông giờ đang đứng trước mặt tôi với vành tai đỏ bừng.

Hơn nữa, cậu không còn bị lắp bắp khi nói chuyện nữa và bây giờ đã dám nhìn thẳng vào tôi.

Không tồi, có tiến bộ.

Sau khi lấy chiếc khăn tôi dùng để lau mồ hôi, cậu đưa cho tôi chai nước đã mở nắp.

“Cậu chu đáo quá, giống như một cô vợ nhỏ vậy.”

Uống nước xong, tôi vặn nắp chai rồi ngước nhìn cậu, không nhịn được mà cười trêu chọc cậu.

Nghe tôi nói xong, mặt cậu lập tức đỏ càng thêm đỏ, như cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt ngờ nghệch: “Cậu đang nói cái gì vậy?”

Vừa nói, khóe miệng cậu vừa nhếch lên.

Bùi Hành Chi năm 17 tuổi đáng yêu như vậy sau? Tôi cười đến nỗi người run lẩy bẩy.

“Đi thôi,” tôi nhón chân ôm lấy vai cậu, “Để cảm ơn bạn học Tiểu Bùi đã cổ vũ mình, mình sẽ đãi cậu một bữa tối.”

Đi được vài bước, tôi càng cảm thấy yếu đuối và mọi thứ xung quanh dường như cách xa tôi.

Tiểu Bùi, người đứng cạnh tôi, cũng cảm thấy càng ngày càng xa, gần như mờ đi và không thể nhìn rõ.

Tôi lại trở về lần nữa rồi sao?

Ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Giây tiếp theo, tôi lại tỉnh dậy trong quán cà phê.

Tôi nhìn nhanh tờ giấy tôi vừa lấy ra, quả nhiên trên đó còn có mấy dòng chữ nữa.

"Hôm nay Hạ Quất đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi chạy bộ, thật tuyệt vời! Tôi đi đưa nước cho cô ấy, cô ấy nói tôi trông giống một cô vợ nhỏ. Cụm từ cô vợ nhỏ này, nghe cũng hay đấy.

Cô ấy thậm chí còn quàng tay qua vai tôi! Ôm lấy vai tôi!

Thật là vui!

Đợi đã, có điều gì đó không đúng! Chắc không phải đâu, chắc không phải cô ấy coi tôi là anh em thân thiết đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng như vậy. --Bùi”

Hahahahahaha, tôi cười đến ngạt thở. Những tờ giấy note bày tỏ tâm ý của bạn học Tiểu Bùi thật dễ thương.