Chương 3

Khi mở mắt ra lần nữa, chung quanh trở nên vừa xa lạ nhưng lại rất đỗi quen thuộc.

Tôi thực sự đã quay lại phòng y tế ở trường cấp ba.

Chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng tôi mặc cũng biến thành bộ đồng phục học sinh và chân váy màu trắng tôi mặc thời cấp ba.

Tôi ngơ ngác nhìn một nam sinh đang ngồi trên giường trong phòng y tế với miếng gạc ở mắt cá chân.

Cậu ấy trông thấy tôi đang nhìn cậu, khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo của cậu hơi đỏ lên, rồi dần dần càng đỏ hơn do ánh mắt quá đỗi thẳng thắn của tôi.

"Bạn học Bùi?" Tôi nghĩ đến dòng chữ trên tờ giấy dính và ngập ngừng gọi cậu.

Mặt nam sinh chợt đỏ lựng, giống như quả hồng chín trên cây vào mùa thu.

Cậu bất ngờ đứng dậy nhưng suýt ngã vì một chân bị dán gạc.

Tôi vội chạy lại đỡ thì mặt cậu càng đỏ hơn.

Tôi ngước lên nhìn cậu ấy và thấy cậu rất cao, cậu mặc một chiếc áo đồng phục trắng tinh tươm.

"Cậu... sao cậu biết tôi họ Bùi?" Nam sinh lắp ba lắp bắp, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn tôi chút nào.

Giống như một hòa thượng vô tình rơi vào Bàn Tơ Động, và tôi là nhện tinh đang trêu chọc cậu.

Tôi không nhịn được mà bật cười. Tôi không ngờ rằng nam sinh kiêu ngạo trên tờ giấy note hóa ra lại là một chàng trai nhút nhát.

“Cậu cười cái gì?” Mặt cậu càng đỏ hơn.

"Không sao đâu. Để mình giúp cậu quay lại lớp học. Tiết học sắp bắt đầu rồi."

Cánh tay cậu cứng đờ vì sự hỗ trợ của tôi, và các cơ trên khắp cơ thể cậu trở nên căng cứng.

Tôi nhịn cười hỏi cậu: “Cậu không quen được người khác giúp đỡ sao? Cậu có thể tự đi được không?”

Sắc mặt của cậu thay đổi, cậu gật đầu: "Chắc là có."

Kết quả là sau khi tôi buông tay ra, cậu loạng choạng suýt ngã xuống trước khi bước được hai bước.

Màn trình diễn của nam sinh rất đáng chú ý nhưng cậu ấy không nhận ra điều đó. Tôi đã cố gắng nhịn cười bằng mọi cách.

Tôi vội chạy tới đỡ cậu: “Tốt hơn là để mình giúp cậu quay về.”

Cậu ngượng ngùng “ừm” một tiếng: “Vậy phiền bạn học này rồi.”

Vừa nói, cậu vừa đặt tay lên vai tôi rồi khập khiễng đi theo, trông vô cùng là nghiêm trọng.

Tôi cắn môi nhịn cười, không vạch trần cậu thiếu niên 17 tuổi đang ở tuổi dậy thì vừa vụng về lại kiêu ngạo.

Dọc đường, cậu cứ ngoái sang nhìn tôi, như muốn nói nhưng lại ngại rồi thôi.

Tôi nhớ lại nội dung trên tờ giấy nhớ và quyết định phá vỡ sự im lặng: "Tôi nhớ trước đây cậu đã có bài phát biểu với tư cách là đại diện học sinh dưới quốc kỳ. Trông cậu lúc đó tuyệt thật đấy!"

Nam sinh chợt đứng thẳng lên và nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời.

"Thật sao? Cậu vẫn còn nhớ."

Khi nhìn thấy đôi mắt sáng của cậu, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì tôi đã không có ấn tượng gì về bài diễn thuyết của cậu cả.

Tôi khó nhọc gật đầu: “Đương nhiên rồi, cậu nói rất hay.”

Hạ Quất ơi, Hạ Quất à, tại sao mày không lắng nghe bài phát biểu?

Cậu ấy bắt đầu cao hứng mà quơ chân múa tay, nhất thời quên mất mình đang đóng vai “khập khiễng”, hình tượng “không đi được”.

Sau lại thấy tôi đang khoanh tay nhịn cười mà nhìn cậu, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.

"Ôi chao, mắt cá chân của tôi đột nhiên không còn đau nữa. Thật tuyệt vời." Cậu cười ngượng và gãi đầu.

Tôi mỉm cười: “Cậu dễ thương quá.”

"Chúng ta chính thức làm quen chút đi." Tôi đưa tay cho cậu, "Tôi là Hạ Quất, học lớp 3, năm 2. Rất vui được làm quen với cậu."

Nam sinh cúi đầu, kiên định nhìn tôi, đôi mắt sáng như sao: "Xin chào, bạn học Hạ Quất, tôi tên là Bùi Hành Chi lớp 1, năm 2. Rất vui được làm quen với cậu."

Chuông dự bị vang lên, tôi vẫy tay chào cậu rồi chạy về lớp.

Vừa định bước vào lớp, tôi nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, giọng nói đó dường như ở rất xa.

"Cô gì ơi, cô gì ơi..."

Tại sao ở trường lại có người gọi tôi là "Cô"?

Trước khi tôi có thời gian để suy nghĩ, một cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến với tôi.