Chương 112: Trở về quá khứ

“Sao đấy chú em? Muốn tỏ tình với anh hay gì à?”

Daint cười lớn, nước bọt văng tung toé và gương mặt anh mang theo vẻ trêu ghẹo và cơ thể to lớn rung rung lên theo từng nhịp cười.

Không!

Ảo cảnh! Nơi đây chắc là ảo cảnh!

Hàn Tư Không bật người dậy và dùng hai tay bấu thật chặt vào mặt mình, cậu cần phải tỉnh khỏi ảo cảnh này ngay lập tức.

Đau!

Và hai tay?

Cảm giác truyền về từ cánh tay phải hoàn toàn chân thực đến mức khó tin, Hàn Tư Không nhìn lại và thấy rất rõ cánh tay của mình đang hoàn toàn mang vẻ ngoài bình thường. Cảm giác nó mang lại cũng hoàn toàn bình thường, chẳng còn sự dao động không ngừng của Hỗn Độn bên trong nó nữa.

Sờ vào ngực mình, cậu không còn cảm thấy Hỗn Độn Chân Tâm đang tồn tại. Nó không có bất kỳ dị động nào, cũng chẳng có dấu hiệu nào cho sự tồn tại của hắc tinh bên trong nơi đây.

Đôi mắt đảo quanh, Hàn Tư Không nhìn thấy Daint đang nhìn mình với ánh mắt có phần khó hiểu. Đó là kiểu mắt rất thường được Daint sử dụng mỗi khi gặp chuyện kỳ lạ.

“Không thể nào, đây không thể nào là Serbia.”

“Tiếc là phải.”

Daint chậm rãi đáp lời Hàn Tư Không, anh bước tới và vỗ vỗ lên vai cậu.

“Ổn không vậy cu, nhìn chú mày không giống say rượu cho lắm.”

“Anh là Daint? Nơi này thật sự là Serbia?”

Đáp lại Hàn Tư Không bằng một cái gật đầu từ Daint, cậu có chút thở gấp và đôi chân không tự chủ chạy thẳng một mạch về phía cửa ra vào và biến mất khỏi nơi đây.

“Hôm nay có lươn nướng đấy nhé!”

Daint nói vọng theo khi nhìn thấy Hàn Tư Không chạy trối chết về phía bốn cánh cổng.

“Điên rồi!”

Dừng chân trước một khu vực trông giống hệt chợ thương mại ở các thành thị lớn, Hàn Tư Không nắm chặt hai tay và đôi mắt tràn ngập cảm giác mơ hồ.

Nơi đây chính là trung tâm thương mại chính của lâu đài Tob.

Và dĩ nhiên, nó chính là nơi rất quen thuộc với cậu ở quá khứ.

“Hắc tinh có khả năng dịch chuyển xuyên cả thời gian sao?”

Lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ vừa chạy qua, Hàn Tư Không đảo mắt quanh một vòng và tâm trạng không khỏi có chút khẩn trương.

“Này Hirio!”

Giọng nói ngọt ngào vang nhẹ lên bên tai cậu.

Giật mình xoay đầu nhìn lại, Hàn Tư Không trông thấy một cô gái với mái tóc màu tím giống như pha lê xuất hiện phía trước Hirio.

Vóc dáng nhỏ bé, gương mặt xinh xắn và như thể là một cô công chúa được sống trong nhung lụa từ nhỏ. Đôi mắt long lanh cũng mang một màu tím nhìn thẳng vào cậu.

Chiếc miệng hồng hào nhỏ xinh của cô khẽ động và âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe lần nữa vang lên.

“Sao thế Hirio?”

Người này, là ai?

Hàn Tư Không bất động, cậu không hề nhận biết người con gái này. Thậm chí còn chẳng có bất kỳ ấn tượng nào. Nhưng lại có thứ gì đó thật sâu bên trong đang cuồn cuộn hướng cậu về phía cô.

“Tưởng hôm qua em xin nghỉ phép?”

Câu nói phát ra từ miệng Hàn Tư Không gây bất ngờ đến cả bản thân cậu, rõ ràng đây không phải là điều cậu định làm.

“Không hẳn đâu, họ bảo sẽ cho nếu như em chỉ nghỉ nửa buổi”

Cô gái nghiêng nhẹ đầu và tiếp lời.

“Anh có thấy đây là bóc lột lao động không, em không tin được luôn ấy”

Giọng nói của cô im dịu như tiếng chuông gió ngân nga, một âm thanh sẽ làm tâm hồn bất cứ ai cảm thấy bình yên.

Nhưng lúc này Hàn Tư Không lại cảm thấy rất khác lạ, cậu cố tìm tòi trong dòng ký ức về bóng hình trước mặt. Nhưng hoàn toàn không có kết quả.

Chiếc áo cô đang mặc là một kiểu áo quân sự chuyên dụng, nó khá giống với loại áo của quân lính hoàng gia.

Nhưng thay vì quần dài thì cô lại đang vận một chiếc váy không quá đầu gối, nó không ngắn đến mức phản cảm, nhưng lại chẳng dài đến mức có thể che đi đôi chân thon gọn trắng nõn của cô.

“Anh lại làm sao thế Hirio?”

“K-Không! Có thể nói cho tôi biết tên em chứ?”

Hàn Tư Không cố để âm giọng mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng nếu chịu để ý thì vẫn sẽ nhận ra có gì đó rất gượng gạo trong câu nói của cậu.

“Em không biết là anh thuộc dạng người thích đùa đâu.”

Cô gái cau mày lại, đôi mắt tím to tròn cũng trừng nhẹ vào Hàn Tư Không.

“Aria, chỉ đơn giản là Aria thôi.”

Aria xoay người một vòng và nói, cô mỉm cười nhẹ và tung tăng bước đi về phía khu chợ, bỏ mặt Hàn Tư Không vẫn đang đứng như trời trồng tại đây.

“Aria... Aria?”

Dùng tay gõ gõ vào đầu mình, Hàn Tư Không tìm một nơi có bóng mát và ngồi xuống. Cậu vuốt trán và đồng thời đưa mắt quét nhanh một vòng không gian nơi đây.

“Hệ thống!”



Hét lớn trong lòng, Hàn Tư Không cần phải xác minh vài điều.

[Thông tin: Dòng thời gian không chính xác]

[Thông tin: Hệ thống không đủ quyền hạn để hoạt động]

Hai tấm bảng nhỏ xuất hiện trước mắt cậu và rất nhanh tan biến, Hàn Tư Không gật đầu và đã có chút hiểu rõ vấn đề đang diễn ra.

Bằng cách nào đó, cậu đã đi ngược dòng thời gian về quá khứ và không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ hệ thống cả.

Tu vi hay những thứ như Hỗn Độn Chân Tâm cùng Linh hoả cũng không đi theo cậu đến đây, như vậy thì đúng nghĩa là cậu đã trở về.

Nhưng chuyện này mang ý nghĩa gì?

Tại sao cậu lại trở về lúc này?

Tại sao thứ có khả năng cao nhất đã đưa cậu xuyên thời gian là Hỗn Độn Chân Tâm lại không xuất hiện vào lúc này?

Và người con gái tên Aria đó là ai? Ở quá khứ cậu từng quen biết người như thế sao?

Không thể trả lời những câu hỏi mà bản thân đưa ra, Hàn Tư Không chỉ có thể tạm thời đứng dậy và bước nhanh vào khu chợ.

Cậu cần tìm đến Aria và cố hỏi cô một số vấn đề, có rất lớn khả năng Aria có liên quan đến đoạn ký ức bị mất trước kia của cậu.

Hàn Tư Không cũng đã nghĩ đến trường hợp chính Aria là người bị xoá khỏi ký ức của cậu, nhưng do không thể xác định được lý do phía sau cùng dẫn chứng cụ thể nên Hàn Tư Không chỉ đành xem nó như một dạng giả thuyết chưa đủ thuyết phục.

Nếu có thể tìm hiểu thêm chút ít thông tin, thì chuyện ký ức có khả năng sẽ được giải quyết.

Chen lấn bản thân vào khu chợ đông nghẹt người, Hàn Tư Không cố nâng tầm nhìn của mình lên cao và tìm kiếm một màu sắc khá đặc trưng của Aria – Tím.

A!

Hàn Tư Không chậm rãi đôi mắt, cậu thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của Aria đang lượn nhanh các khu vực bán trang phục. Cô đang dừng chân tại một địa điểm bán trang sức.

Chân bước nhanh về phía Aria, cậu lách khỏi dòng người và rất nhanh tiếp cận cô.

“Aria!”

Hàn Tư Không nói lớn, cậu cảm giác cơ thể mình đã không còn khoẻ mạnh và căng sức như trước nữa. Mặc dù có lẽ là do bản thân đã quen với tu vi ở mức cao nên khi trở về cơ thể nhân loại bình thường thì Hàn Tư Không chỉ chưa kịp thích nghi mà thôi.

“Hửm? Hirio? Sao thế anh?”

Âm giọng trong trẻo của Aria nhẹ nhàng cất lên, cô tung tăng bước đến và mỉm cười với Hàn Tư Không. Cậu có chút cảm giác căng thẳng, tựa hồ như đây là cơ thể tự phản xạ lại với người con gái trước mặt vậy.

Aria cười tươi tắn với Hàn Tư Không, một nụ cười hồn nhiên không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Nhưng giờ đây cậu lại cảm giác rất giả tạo, nụ cười này hoàn toàn không giống với Tử Nghiên. Chỉ duy nhất nàng mới có thể vẽ lên nụ cười đẹp nhất trong lòng Hàn Tư Không.

“Có vài vấn đề.”

Chậm rãi nói, Hàn Tư Không tỏ ra bình tĩnh và chăm chút quan sát biểu cảm của Aria.

Cô không tỏ ra bất ngờ hay có bất cứ cảm xúc nào cả, khuôn mặt tươi cười vẫn lung linh như búp bê, nhưng lại mang theo một nét vô hồn rất nhỏ.

Nhỏ đến mức Hàn Tư Không đã từng không chú ý đến.

“Ừm, anh nói đi.”

“À không, hãy tìm chỗ khác đi.”

Aria cười nói, cô chỉ tay về một gốc cây phía xa xa và chiếc băng đá ở đó.

Cả hai rất nhanh tiếp cận và ngồi xuống, Hàn Tư Không lần nữa bấu vào tay mình để chắc chắn bản thân đang ở thực tại.

Vẫn cảm thấy đau, tốt.

“Dường như có gì đó khiến anh quên đi chút ít ký ức, việc này rất kỳ lạ.”

Không thể giải quyết vấn đề này với bất kỳ ai ngoại trừ người đã trực tiếp bị xoá khỏi đầu cậu, Hàn Tư Không đưa ra một quyết định mạo hiểm là hỏi thẳng Aria về chuyện này.

Trường hợp tệ nhất thì Aria chính là người đã xoá cô ra khỏi trí nhớ của cậu, nhưng xét về những việc đã diễn ra từ trước đến nay. Việc đó có phần thiếu đi nguyên do.

Hoặc chưa đến mục đích cuối cùng của Aria.

Chỉ có thể cầu mong trường hợp này không diễn ra.

“Như kiểu, mất trí ấy hả?”

Aria cau mày và xoa nhẹ cằm, cô đảo mắt quan sát Hàn Tư Không một lượt và bất giác nhích người lại gần cậu hơn chút ít.

“Đúng vậy.”

Gật đầu nhìn thẳng vào Aria, dựa vào biểu hiện của cô vào lúc này, có nhiều khả năng không phải là diễn kịch.

Aria thật sự không liên quan đến chuyện xoá ký ức, hoặc cho đến lúc này là vẫn chưa hề liên quan đến.

“Vấn đề này khó tin, anh đã quên đi những gì? Trông anh cũng khá là bình thường mà, không lẽ là quên mất em?”

Hai tay che lấy cái miệng nhỏ, Aria mở to mắt và gương mặt hoàn toàn mang theo vẻ ngạc nhiên không chút giả dối.

“Ừm.”

“Thật là chỉ quên mất em thôi? Anh vẫn nhớ mọi thứ?”

Tiếp tục gật đầu, Hàn Tư Không tuy thể hiện ra bên ngoài rằng mình đang có chút thống khổ. Nhưng bên trong thì cậu không ngừng quan sát tỉ mỉ Aria, cũng để có thể tránh bỏ lỡ điều gì từ cô.

Nếu Aria có thể tác động vào ký ức của Hàn Tư Không và xoá một cách cực chính xác bản thân mình khỏi đầu cậu thì hoàn toàn không thuộc về khả năng của một con người bình thường.

Vẫn chưa thể nghĩ ra được lý do đằng sau của việc này, Hàn Tư Không hoàn toàn đang đi trên một đoạn đường tăm tối mà chẳng nhìn thấy thứ gì trước mặt mình cả.

“Em sẽ tìm hiểu thử, có thể là anh đang gặp phải tác dụng của một dạng chất kí©h thí©ɧ hoặc ma pháp nào đó. Nhưng khả năng đó là khá thấp.”



Aria lên giọng và gật gù, cô đứng nhanh dậy và vẫy tay tạm biệt Hàn Tư Không trước khi chạy khỏi nơi đây với đôi chân ngắn của mình.

Rời đi.

Là hai chữ xuất hiện trong đầu cậu lúc này, Hàn Tư Không đang nghĩ đến việc tìm Daint và kéo anh rời khỏi đây. Bởi cậu sắp phải trở thành Hộ vệ riêng cho công chúa Iso – người sẽ đẩy Hàn Tư Không vào chuỗi bi kịch đời mình.

Cậu đã trở về quá khứ, nhưng thù hận với công chúa Iso đã kết thúc từ trước đó rồi. Hàn Tư Không cũng không có dự định lần nữa tìm đến và giải quyết gì với cô cả.

Hai chân bật dậy và cơ thể phóng nhanh trở về sân tập, Hàn Tư Không siết chặt nắm tay và đầu óc của cậu hiện tại trở nên thật sự rất hỗn loạn.

...

“Đi đâu?”

Daint hạ quả tạ lớn xuống đất và thở hổn hẻn, đôi mắt anh vẫn chưa nhìn về phía Hàn Tư Không đang đứng bên cạnh.

“Tôi thật sự cần anh giúp.”

“Nếu chỉ là giúp thì được, nhưng sao chú có vẻ lại trông như thể chạy giặc thế kia?”

Phủi phủi đôi bàn tay lớn của mình, Daint cau mày và bước nhanh đến chỗ Hàn Tư Không và cầm bình nước lên uống cạn.

“Hôm nay chú mày lạ lắm đấy, có gì không ổn sao?”

Giọng nói Daint có phần ngưng trọng, anh đang thật sự nghiêm túc trong việc lắng nghe Hàn Tư Không.

“Được rồi, khoảng giữa trưa sẽ rời đi. Anh chỉ cần chuẩn bị, giấy phép nghỉ thì cứ để tôi.”

Hàn Tư Không gật đầu và xoay người bỏ đi, cậu nhanh chân chạy đến khu vực quản lý nhân sự và hai tay không tự chủ nắm chặt lại.

...

“Rất kì lạ đúng không?”

Một thanh âm nhẹ nhàng và trong trẻo vang lên, từ phía góc tường xa xa dần dần hiện ra một bóng người với tông màu chủ đạo là tím huyền ảo.

Aria mỉm cười gật đầu với Daint, cô bước nhanh đến và ngồi xuống bên cạnh anh.

Do cách biệt thể hình giữa cả hai nên Daint và Aria đặt cạnh nhau cứ như cha và con vậy, một sự chênh lệch cực to lớn.

“So với bản tính lầm lì của nó thì đúng là lạ thật, em biết gì không? Aria?”

Daint xoa xoa cằm và suy tư, anh cũng là lần đầu thấy Hirio biểu hiện gấp gáp khẩn trương như thế.

“Có lẽ em biết đấy.”

Aria đung đưa đôi chân, cô lắc lư thân mình và mái tóc ngắn màu tím cũng khẽ đung đưa.

“Cũng đâu còn là con nít, mà thôi kệ vậy.”

Daint thở dài, anh là một người bạn thân, cũng như là người anh thân thiết với Hirio nhất. Vì thế nên dù cậu có giở trò quỷ gì thì anh cũng sẽ rất vui vẻ hưởng ứng, cứ coi như là hai anh em quậy một trận đi vậy.

“Vậy cả hai anh sẽ đi vào trưa nay?”

Aria hỏi.

“Ừ, chả biết sẽ đi đâu. Có nhiều khả năng là chạy trốn mẹ của nó, thằng nhóc này trước giờ vẫn bị bà ta làm khổ khá nhiều mà.”

Mẹ của Hirio vẫn luôn là thứ đã khiến cậu phải tụt lại phía sau rất nặng nề, bản thân bà chẳng hề nuôi dạy Hirio một ngày nào cả, nhưng lại cứ luôn kể công mỗi khi gặp bất cứ ai. Và bản thân Hirio chưa từng có ý định phản bác chuyện đó, cũng bởi vì cậu khát khao tình yêu thương của mẹ mình, dù rằng tình yêu đó chỉ là một kiện đồ vật giả tạo.

Daint và rất nhiều người khác đã thử vài lần khuyên bảo Hirio hãy từ bỏ người mẹ này đi, bà ấy không xứng đáng nhận được nhiều thứ đến thế từ cậu.

Nhưng chưa lần nào thành công cả, Hirio không nổi giận mỗi khi mẹ mình bị nói xấu, cậu cũng chẳng buồn khi mẹ không bao giờ hỏi thăm hay tâm sự gì với cậu ngoài chuyện đòi tiền.

Nếu thay Daint vào vị trí của Hirio thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện như thế kéo dài hơn mười bốn năm rồi, cũng thật tình phải nể sự kiên trì của Hirio trong suốt đoạn thời gian này.

“Tự nhiên lại chạy trốn?”

Cau mày nhìn thẳng, Aria cố đẩy âm giọng của mình trở nên trầm hơn bình thường.

“Cái này thì anh chịu, để lát hỏi nó thử xem.”

“Tiếc là em không thể đi được.”

“Đương nhiên là em không thể đi được rồi.”

Daint cười lớn, anh đưa tay xoa xoa đầu Aria và bước nhanh đi về phòng.

Aria vẫn giữ gương mặt mỉm cười, nhưng đôi mắt tím đã có chút dao động nhẹ. Một chấm đen xoay tròn và xuất hiện giữa hai đồng tử của cô.

“Hừm, đúng là chẳng thể ngờ tới.”

Chất giọng trầm ấm của đàn ông được phát ra từ cái miệng nhỏ của Aria, cô đưa một tay đặt dưới cằm và gương mặt có chút nét suy tư.

“Vậy nhiệm vụ.”

Lần này là chất giọng trong trẻo nhẹ nhàng của Aria, cũng được phát ra từ miệng của cô.

“Không sao, hắn dám xen vào dòng thời gian thì rất nhanh sẽ bị trả về thôi. Cũng chẳng thể tạo ra ảnh hưởng gì.”

“Dòng thời gian?”

Chấm đen biến mất, Aria giật mình và vô thức đưa tay sờ vào môi mình.

Dòng thời gian?

Hirio đã xen vào dòng chảy thời gian? Nghĩa là hiện tại hắn đang không thuộc về nơi này?

Gương mặt tinh xảo như búp bê khẽ nhăn lại, Aria đứng bật dậy và một màn sương màu tím sậm bao trọn lấy cơ thể cô.

Đôi mắt phát sáng và toàn bộ cơ thể nhanh chóng chìm vào màn sương, Aria xoay cổ tay và nơi đây xuất hiện một bông hồng màu đen đang nở rộ.