🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit:Ninh Hinh
Ba ngày sau, rốt cuộc cũng có thể đi làm.
“Hi Kinh Nguyện?” Một cô gái nhỏ xinh ôm rất nhiều đồ đạc chen chúc đến bên cạnh Kinh Nguyện “Mau mau giúp tớ quẹt thẻ,ôi không, tớ bị muộn mất rồi!”
Kinh Nguyện nhìn cô hoảng loạn, nhanh tay cầm lấy thẻ nhân viên giúp cô quẹt: “Xong rồi.”
"Cảm ơn cô nhiều nhé! Tôi đi trước đây!” Sau đó, cô lên thang máy và bắt đầu chạy.
Kinh Nguyện cũng mỉm cười với cô, dùng ánh mắt ý nói gặp lại sau.
-
Này bất quá cũng chỉ là một cái nhạc đệm, Kinh Nguyện vốn dĩ cho rằng mấy ngày nay không đi làm sẽ có ít công việc, ai ngờ vừa bước vào văn phòng, liền cảm thấy có chút nhức đầu.
Mọi người trong văn phòng đều giống như một con rối gỗ đang uể oải ỉu xìu tɧẩʍ ɖυyệt văn kiện, một số còn lại thì vẫn đang bận lập trình.
“ Kinh Nguyện, rốt cuộc cô cũng đi làm rồi!” Một cô gái xấp xỉ tuổi Kinh Nguyện tiến đến ôm cánh tay cô “Mọi người ở đây đều kiệt sức hết rồi, cô cũng mau hòa nhập nhanh đi thôi.”
Vương Thiến chỉ về phía bàn làm việc của Kinh Nguyện: “Đây là hạt cà phê, còn cái này là nước ấm, mì gói. Tất cả đều do ông chủ tham công tiếc việc của chúng ta chuẩn bị, cho nên cô đừng phụ tâm ý của ông chủ nha.”
Kinh Nguyệnkhông biết phải nói gì, chỉ còn cách lắc lư đầu của mình và chôn mình trong bãi chiến trường.
Sau khi làm việc cả buổi sáng, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Đãi ngộ của công ty họ rất tốt cho nên có rất nhiều người sẵn sàng xuống căng tin để dùng bữa, tất nhiên Kinh Nguyện cũng không ngoại lệ.
Vương Thiến kéo tay cô đi xuống, nói nhất định phải kể cho cô nghe những tin đồn gần đây trong công ty.
Kinh Nguyện là người không thích xen vào chuyện của người khác, cũng không phải là cái người nhàn rỗi gì nhưng cô lại không thể không giữ mặt với đồng nghiệp nên đành phải đồng ý.
Cô luôn nghĩ chuyện của mình còn chưa lo được, làm sao có thời giờ đi nghe chuyện của người khác?
" Cô biết Lưu Văn bên phòng kế hoạch không, cô ta vừa mới tố cáo trưởng phòng nhân sự quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô ta cách đây không lâu.” Cô ấy nghiêng người nói nhỏ: “Kết quả kinh động tới cấp trên, trưởng phòng nhân sự thì đi lãnh cơm hộp về ngay trong ngày "
“Mà Lưu Văn không những không bị gì mà cô ta còn được nhận một phần bồi thường.Cô không biết cảnh tượng lúc đó thế nào đâu, ruột gan tôi nó cồn cào đến mức phát bực luôn ấy.”
Kinh Nguyện không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
“À đúng rồi, cô đã 27 rồi, sao vẫn chưa tìm được đối tượng thế?” Vương Thiến chuyển gió nói sang cô: “Người khác 27 đã có ba đứa con.”
Kinh Nguyện không nghĩ tới ở nhà thúc giục kết hôn đến đây cũng bị thúc giục, không biết sao cô lại nghĩ đến Trần Chiêu, bất lực lắc đầu cười.
“Có lẽ là tôi chưa gặp đúng người, hoặc cũng có thể là người thích hợp đến rồi đi rồi.”
Vương Thiến nhận ra rằng cô đã đi quá giới hạn, cô nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kinh Nguyện lớn lên đẹp như vậy, người theo đuổi cô đến nay cũng không ít, trong đó thậm chí còn không thiếu những người vừa có tiền vừa có quyền. Có thể một bước thăng tiến, nhưng cô lại chọn đi từ tầng thấp nhất,và phải có lý do gì đó khiến cô không muốn nói.
Cô đã nghe rất nhiều lời đồn đại về cô ấy, cũng biết trong đó thật thì ít mà giả thì nhiều, hôm nay như thế nào lại không giữ miệng, nói sai rồi.
Cô dùng sức vỗ đầu mình, không biết là đang trách chính cô hay là Kinh Nguyện.
Kinh Nguyện biết cô xấu hổ nên vội bắt sang chuyện khác: “Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh bao súp gạch cua đi.”
Vương Thiến cũng không nghĩ nhiều,cô lập tức đồng ý.
Mấy năm gần đây, cũng chính là từ khi Trần Chiêu rời đi, Kinh Nguyện hay yêu xem phim cảnh sát và xã hội đen. Đặc biệt là về phòng chống ma tuý.
Trong số đó, cô yêu thích nhất là bộ phim 《 Táo độc 》, cô đã xem nó trên dưới 30 lần.
Trong đó có một câu là " Anh có biết năm năm qua em đã trải qua như thế nào không?" Mỗi lần cô nghe thấy nó, nó đều khiến cô đau lòng không thôi.
Bởi vì chính cô cũng muốn nói với Trần Chiêu: “Anh có biết tám năm qua em đã trải qua như thế nào không?”
Kinh Nguyện theo thói quen lấy ipad ra, tranh thủ giờ nghỉ trưa mang tai nghe lên xem 《 Táo độc.
Cô đã xem bộ phim này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần xem lại vẫn không hề buồn chán chút nào, tất nhiên không thể không kể đến kỹ năng diễn xuất của ba nhân vật chính, người mà khiến cô rất khâm phục.
Bộ phim chiếu chưa đến một nửa, tiểu Vương ở bộ phận nhân sự ôm một cái thùng kèm theo giấy thông báo đi vào.
Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta, có chuyện gì trên WeChat không nói được hay sao phải cử người đến thông báo.
“Mọi người, năm nay công ty chúng ta có phúc lợi mới, tất cả nguyện vọng của mọi người đều sẽ được công ty thực hiện nếu nó được xem là ở trong phạm vi công ty cho phép.”
Nghe vậy, mọi người trong văn phòng đều bắt đầu rối rít thảo luận.
Tất cả đều được thực hiện hết sao.
Không phải người ta thường nói rằng những chuyện tốt đột nhiên từ trên trời xuống như thế này, tất cả đều là kịch bản dựng nên cả.
Đầu tiên sẽ cho họ một miêng bánh ngọt, sau đó sẽ dùng lí do đó bắt họ toàn tâm toàn ý làm việc vì công ty.
Một hồi điểm tâm, một hồi tiền thưởng, này cũng khó tránh khỏi sẽ bị người ta nghĩ nhiều.
Tiểu Vương lại nói: “Mọi người nhanh chóng điền nguyện vọng, chúng ta chỉ có thời gian là hết bữa trưa hôm nay,cơ hội chỉ có một lần, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết.” Anh ta giả bộ ôm thùng giấy đi.
“Chờ tôi, chờ tôi, tôi tới, tôi tới.” Một người đàn ông hơi mập nhanh tay nhét vào một tờ giấy nhỏ.
Ngay sau đó, lại có không ít người đi đến xem náo nhiệt.
Nguyện vọng sao? Kinh Nguyện nghĩ rằng điều ước tốt nhất của cô là Trần Chiêu có thể bình an trở về.
Đề bút, và bắt đầu hạ bút viết.
Không ai có thể hiện thực hóa ước muốn hão huyền này. Nhiều nhất, chỉ có thời gian mới có thể mang lại câu trả lời.
Cô lắc đầu, vẫn là không đem tờ giấy nhét vào đi.
5 giờ, Kinh Nguyện theo bình thường bắt đầu tan tầm.
Hôm nay cô sẽ trở lại trường cũ của mình, đó là trường cấp 2 số 1 Giang Thành. Nơi có những kỷ niệm đẹp nhất của cô và Trần Chiêu.
Từ quen biết,hiểu nhau rồi đến yêu nhau, thật đúng là không dễ dàng gì.
Cô đi đến cổng lớn, nhưng lại không thấy ai ngăn cản. Có thể là bác trực ban đã tan sở, hoặc là đi ăn tối.
“Là, tiểu Nguyện phải không?” Đột nhiên cô nghe thấy có ai đó đang hỏi cô.
Kinh Nguyện xoay người, thấy người đến là bác bảo vệ gác cổng khi cô còn đi học, cô mỉm cười chào hỏi: “Chào bác Trương?!”
Cô hơi kinh ngạc, đều đã mười mấy năm rồi, không ngờ bác ấy vẫn còn làm bảo vệ ở đây.
“Tốt, tốt lắm.” Ông đi vào phòng trực ban: “Sao hôm nay cháu lại trở về?”
Kinh Nguyện đáp: “Chỉ là muốn đến xem nơi này đã trở thành bộ dáng như thế nào thôi ạ”
Bác Trương cầm một điếu thuốc lên, nhớ tới hình như còn một người nữa: “Trần Chiêu tại sao không cùng con đến? Năm đó hai đứa không phải như hình với bóng sao.”
“Vâng, anh ấy bận đi làm nhiệm vụ rồi ạ” Kinh Nguyện suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Chấp hành nhiệm vụ…… Hiện tại đã là cảnh sát nhân dân rồi sao? Cái này tốt, cái này tốt!" Bác Trương kéo chốt cổng, ý bảo cô có thể đi vào: “Con đi vào trước đi, cố gắng ra trước tám giờ nhé.”
“Vâng.” Kinh Nguyện đi thẳng vào bên trong.
Đi vào rồi lại tránh không khỏi than thở khi nhìn thấy trường học và sân thể dục đã được sửa sang vô số lần. Nơi đây đã không còn được như xưa nữa.
Cũng đúng thôi, ngay cả con người còn thay đổi huống chi là những thứ vô tri vô giác.
Thế gian như lá cây mùa thu, phiêu phiêu tán tán cũng dần mịt mờ.
Ngay khi cô còn đang cảm thán, cô vô tình nhìn thấy một đôi trẻ đang tán tỉnh nhau, cô gái đang trách cứ chàng trai cả ngày hôm nay đều phớt lờ cô, còn chàng trai thì ngoan ngoãn nghe cô giáo huấn.
Đây có lẽ là bộ dáng tốt đẹp nhất của thanh xuân có phải không? Cô thật sự đã nghĩ như vậy.
Bởi vì ngày xưa cô và anh cũng như thế.
-
“Trần Chiêu!” Kinh Nguyện đá vào hòn đá bên cạnh, lớn tiếng nói: "Tại sao anh không chịu nói gì hết?"
Trần Chiêu nhìn cô gái đang tức giận trước mặt mình, cảm thấy thật sự rất thú vị.
Đây hẳn là lần đầu tiên có người thay anh bất bình, cảm giác thật sự rất không tồi.
"Nếu anh nói lại, ông ấy nhất định sẽ tiếp tục mắng. Cho nên tốt hơn hết anh nên im lặng để ông ấy mắng đến khi nào ông ấy cảm thấy thoải mái." Anh xoa đầu cô, nhẫn nhịn không cười.
Anh biết nếu anh thật sự cười, Kinh Nguyện nhất định sẽ bùng nổ cơn tức giận ngay.
Cô nhìn Trần Chiêu, vành mắt hồng hồng, cuộc sống của anh làm cô rất thương tâm: “Vậy anh phải ngậm bồ hòn như thế này mãi sao?”
“Tục ngữ có câu, quân tử động khẩu không động thủ.”
Kinh Nguyện hoàn toàn không nói lời nào, cô xem như đã hiểu, cô cùng Trần Chiêu căn bản không phải là người chung một đường.
Cô thích nói ra tất cả mọi thứ nếu những thứ đó không làm cô hài lòng, mà Trần Chiêu lại là cái người khiêm tốn và nhẫn nhịn.
Kinh Nguyện mặc kệ anh, cô bước về phía trước.
“Em sẽ không tức giận nữa đúng không?” Trần Chiêu nhìn bóng dáng Kinh Nguyện,cảm thấy có chút luống cuống. Từ nhỏ tính tình anh đã như thế, không thích cùng người cãi cọ, cho nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì là không đúng.
Nhưng người trước mặt rõ ràng đang rất để tâm.
Anh nhanh chóng bắt chuyện và dỗ dành cô rất lâu.
Kỳ thật, Kinh Nguyện không phải là người thích lôi chuyện cũ ra nói hay nhớ lại, nhưng đôi lúc, thỉnh thoảng cô cũng chợt nhớ tới những chuyện vui buồn trước đây,dù biết nó đã qua từ lâu lắm rồi.
Cô đi dạo quanh trường rất lâu, ngoại trừ tòa nhà chính không có nhiều thay đổi, những cái khác đều đã khiến cô không còn nhận ra.
Kỉ niệm sẽ mãi mãi được phong ấn ở đây, và cô cảm thấy khá hạnh phúc.
Bảy giờ tối, Kinh Nguyện rời khỏi trường.
Sau khi chào tạm biệt bác Trương, cô xa xỉ một phen, kêu taxi đi trở về.
Ngoài cửa sổ xe cộ qua lại rất nhiều, thế giới này rất vội vàng, dù muốn hay không cô cũng phải tiếp tục.
Ai mà không phải vì cuộc sống mà bôn ba vất vả, đó không phải là chuyện tự nguyện hay không tự nguyện, vì chúng ta còn sống, còn sống thì buộc phải bươm chải thôi?
Cô không nghĩ nữa bởi vì không có gì tốt để nghĩ nữa cả.
Cứ như vậy đi.
“Hôm nay sao về muộn thế?”Mẹ Kinh đang cán mì sợi, nghe thấy tiếng mở cửa,bà liền biết Kinh Nguyện đã trở về.
Kinh Nguyện đặt túi lên đầu tủ rồi trả lời: “Con đến trường dạo một vòng, cho nên mới về hơi muộn ạ.”
Mẹ Kinh sửng sốt một hồi, mới nói: “Được rồi, con vào rửa tay trước đi, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn mì."
“Vâng.” Cô giống như bình thường, sau khi đem đồ đã mang theo trả về chỗ cũ, cô đi đến bàn ăn.
Cùng với trước kia giống nhau như đúc.
Kinh Nguyện sống một cuộc sống tự do và vô kỷ luật, trong kỳ nghỉ dài lần này, cô đã đến một nơi có phong cảnh tốt để vẽ tranh phong cảnh.
Cô thích vẽ tranh, từ nhỏ đã vô cùng thích.
Cô đặt tay lên giá vẽ và bắt đầu sáng tạo.
Kinh Nguyện có niềm say mê với phong cảnh, mà bức tranh cô đang vẽ không chỉ có phong cảnh thôi mà nó còn có thêm một người đàn ông.
Về phần người này là ai thì không cần phải nói nhiều.
Khi cô nhận ra mình đang vẽ ai, cô đã xé tờ giấy vẽ ra và xé nhỏ.
Chết tiệt, có vẻ như hôm nay cô không thể nào vẽ.
Cô từ từ đóng gói giá vẽ và nhét chúng vào.
Nhìn sắc trời thu này, có vẻ ngắm cũng không tệ mà đúng không.
Đi dạo một hồi lâu, Kinh Nguyện cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trên đường về, cô lại ghé chợ đêm dạo thêm một vòng.
Kinh Nguyện xuyên qua khu chợ đêm sầm uất và mua rất nhiều đồ ăn ngon, bao gồm cả bánh mì và kẹo hồ lô mà cô yêu thích.
Sau đó cô nghe được có hai bạn sinh viên đang nói chuyện với nhau về việc tìm công việc, lại nhớ tới mai mình còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, cô không khỏi thở dài oán hận.
Cô cắn miếng hồ lô cuối cùng, tự than thở: “Lại phải đi làm rồi, phiền muốn chết. Có thể biến tôi thành con cá mặn được không, mãi mãi nằm đó mà không cần phải nhúc nhích ấy.”
Kinh Nguyện đi về phía trước.
Chán quá đi mất,chán quá đi mất.
Nếu có thể quay lại ngày còn nhỏ thì tốt biết mấy, cô nghĩ thầm.
Trước khi mặt trời lặn, cô đã về đến nhà.
Ba và mẹ cô vẫn nấu đồ ăn như mọi ngày và đợi cô về, hoang toàn không có gì xảy ra bất thường.
Tuy nhiên, Kinh Nguyện vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.