Edit:Ninh Hinh
Xin chào,
Tôi là Nhĩ Đông Trần, Trần Chiêu.
Tôi là một người rất bình thường, không ngờ rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp được cô ấy.
Tôi nói với cô ấy rằng,tôi được chỉ định đi tuyến đầu nhiệm vụ tiêu diệt đường dây mua bán ma túy.
Cô ấy nói, được thôi, vậy em sẽ ở đây chờ anh.
Tôi không biết bao lâu nữa tôi sẽ trở về, cũng không biết cô ấy có thể nhìn thấy bức thư này của tôi hay không.
Nhưng tôi biết,cô ấy nhất định sẽ biết.
Không có bất kì nguyên lý gì, cũng không có bất kì công thức vật lý nào có thể chứng minh lập luận này, nhưng tôi vẫn nguyện tin tưởng.
Tôi yêu cô ấy.
Tôi yêu cô ấy.
Tôi yêu cô ấy.
Cô ấy là niềm tin cuối cùng của tôi khi tôi hấp hối.
Cô ấy đã nói gì với tôi vào ngày tôi đi?
Đi đi Trần Chiêu,Tình cảm nam nữ trước trách nhiệm Quốc gia không đáng một đồng, đất nước cần anh, em sẽ ở đây đợi anh trở lại.
Tôi chỉ là một người bình thường không ngờ lại có thể gặp được một cô gái tốt đẹp nhất như vậy.
Tất cả những điều này là quà tặng của thượng đế hay là vận mệnh trêu đùa?
——Ngày 18 tháng 3 năm 2024
Trần Chiêu ở biên giới giữa Vân Nam và Lào.
Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu tiên Trần Chiêu nhìn thấy Kinh Nguyện.
Anh lúc ấy thật sự rất kích động, không hiểu sao lại tự giới thiệu mình? Tóm lại cảm thấy không mất mặt là được rồi.
Anh cào cào cái ót, xoa xoa cái đầu đinh,nhìn Kinh Nguyện nói: “Xin chào, tôi là Trần Chiêu, Nhĩ Đông Trần,ngày thường mọi người hay gọi tôi là A Chiêu.”