Chương 24: Búp bê (4)

Edit: Cải Trắng

[ Tôi chỉ tin tưởng điều bản thân mình nhìn thấy ]

Khi Quý Hạo Nhiên tìm được hiện trường đầu tiên của vụ án thì đồng thời thi thể thứ hai xuất hiện.

Tô Duy ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương cùng những vết máu xung quanh, sau đó báo cáo với Lục Trinh: " Nơi này là hiện trường đầu tiên, thi thể cũng không bị di chuyển như nạn nhân đầu tiên. Bị vũ khí sắc nhọn đâm từ phía sau lưng, có hai vết thương, tay trái bị chặt đứt, thời gian từ vong khoảng từ 7 giờ tới 8 giờ tối. "

Tô Duy đứng lên cởi găng tay ra, Tang Vũ Hân liền cầm bỏ vào túi luôn, cậu cũng chẳng nói gì nữa, tựa như chuyện này đã thành thói quen rồi.

Nhìn Tô Duy rời đi, Tang Vũ Hân bĩu môi một cái sau đó tiếp tục bổ sung: " Chính xác hơn thì khoảng thời gian tử vong của nạn nhân là từ 7 giờ 30 tới 8 giờ, lịch sử cuộc gọi ở điện thoại nạn nhân ghi nhận nạn nhân đã goi điện thoại cho vợ mình lúc 7 giờ hai mấy phút, đó cũng là cuộc điện thoại cuối cùng. Vợ nạn nhân nói lúc đó chẳng có gì bất thường cả. Vợ nạn nhân nói con đường nhỏ này là đường tắt để về nhà họ, nhưng ngày thường không có người đi qua đây vì đoạn đường này quá hẻo lánh lại không an toàn. Bình thường nạn nhân cũng không đi đường này, nhưng hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của họ, cho nên nạn nhân muốn về nhà nhanh hơn nên đã đi con đường này. Không ngờ vì thế mà xảy ra chuyện, vợ nạn nhân thấy mãi chồng mình chưa về cho nên đi ra ngoài tìm, đi được một chút liền phát hiện ra thi thể chồng, lúc này đã báo cảnh sát. "

Quý Hạo Dương cầm túi vật chứng trong tay, nói với Lục Trinh: " Mặt khác tôi tìm được búp bê trong túi của nạn nhân, con búp bê này cũng như nạn nhân vậy. "

Lục Trinh gật đầu, cúi đầu nhìn thi thể rồi lại nhìn sang con búp bê bị mất đầu: " Cách hung thủ chọn người để ra tay không thay đổi, vẫn là người cầm búp bê trong tay, nhưng vì sao cách thức gây án lại thay đổi? Hắn cắt đầu con búp bê, lấy đi thứ đó, vì sao hắn lại không đem giấu thi thể này đi chứ?

Giản Ninh đứng ở bên cạnh anh, bắt đầu tập hợp lại những chứng cứ và phán đoán của mọi người, phân tích lại: " Điểm bất đồng với nạn nhân thứ nhất chính là, hung thủ cắt bỏ một bàn tay nạn nhân đi, thủ pháp của hắn trong khoảng thời gian ngắn thay đổi, không phải tăng lên mà là giảm xuống. Đây thực sự là có chút kỳ quái. Bởi vì nạn nhân trước hắn xử lý khá tốt, có thể ngụy trang thi thể như một món đồ chơi, còn vận chuyển tới địa phương khác, nhưng lần này xem ra hắn làm mọi thứ rất vội vàng. "

Lục Trinh khẳng định lại lần nữa: " Đúng vậy, giống như trong quá trình hắn gây án phát sinh chuyện khác, điều này làm ảnh hưởng tới hắn. "

Quý Hạo Nhiên sau khi đi thăm dò hiện trường xong liền hưng phấn chạy lại chỗ mọi người: " Đội trưởng, có tin tốt đây, tôi tìm thấy ở gần đây có camera, hẳn là nó có thể soi được tới con đường nhỏ này. "

Lục Trinh nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên: " Được, mau đưa cho Phương Dịch kiểm tra đi. "

Trở lại văn phòng, điều làm mọi người phấn chấn nhất là tìm được camera giám sát. Thực ra ban đầu đường nhỏ này không có camera, nhưng ở đây thường xuyên xảy ra cướp bóc cho nên mới được lắp một cái, tất cả đều cảm khái, cái camera này lắp thật đúng thời điểm.

Đội hình sự ai cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang hiển thị, đúng 7 giờ 20 phút, nạn nhân xuất hiện trong đoạn camera, trong hình nạn nhân một tay ôm búp bê một tay cầm túi, điều đó càng chứng thực thân phận.

Khoảng chừng hai phút sau thì đoạn video xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, hắn mặc áo khoác màu xanh đen, trong tay cầm một cái túi dạng như của dân văn phòng, nhìn qua trông giống một nhân viên mới tan làm bình thường. Nếu là bình thường hắn đương nhiên sẽ thoát khỏi diện tình nghi, nhưng đúng lúc này hắn xuất hiện phía sau nạn nhân, đây là đối tượng tình nghi lớn nhất.

Rồi 15 phút trôi qua, người đàn ông này một lần nữa xuất hiện trong đoạn video, lần này hắn bước đi nhanh hơn, trông có chút hoảng loạn và động tác của hắn có hơi kỳ quái.

Giản Ninh đương nhiên không nhìn được, nhưng mấy người còn lại đều cảm thấy người đàn ông này hành động có phần kỳ quái, rất bất bình thường.

Quý Hạo Dương nhìn một chút rồi nghiêng đầu nói với Lục Trinh: " Đội trưởng, hắn có phải hơi kỳ quái không? "

Lục Trinh bảo Phương Dịch phóng to hình ảnh lên, nhìn một lần nữa, nhíu mày nói: " Nhìn trông như hắn đang nói chuyện. "

Giản Ninh mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, liền hỏi: " Lục Trinh, hắn đang làm gì? Động tác biểu hiện như thế nào? "

Lục Trinh vừa theo dõi video, vừa trả lời cô: " Giản Ninh, đầu người này hơi hướng sang bên phải, miệng hơi mấp máy, chắc là hắn đang nói chuyện, biểu tình có hơi kích động, hơn nữa hắn còn vươn tay. "

Vẻ mặt Phương Dịch buồn bực, quay đầu lại nói với Giản Ninh: " Nhưng đội phó Giản, bên cạnh hắn làm gì có gì đâu, không lẽ hắn nói chuyện một mình? "

Giản Ninh tiếp tục hỏi: " Hướng hắn nhìn như thế nào? Là hắn nhìn thẳng về phía trước hay hơi cúi xuống dưới một chút? "

Lục Trinh trả lời cô: " Hơi cúi xuống bên dưới. "

Lúc này Giản Ninh đã hiểu rõ: " Bên cạnh hắn đúng là có người. "

" Hả? " Vẻ mặt mọi người đều khϊếp sợ.

Giản Ninh nói tiếp vế sau: " Chẳng qua camera này không quay tới người đó thôi. "

Quý Hạo Dương và Quý Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy lòng mình như có trận gió lạnh thổi qua, chà chà hai tay, hai người đều cùng một ý nghĩ mà nói: " Hả? Không lẽ là ma sao? "

Giản Ninh lắc đầu: " Không phải, người là do hắn tự ảo tưởng ra, khi cảm xúc của hắn không ổn định hắn sẽ thấy người kia. "

Tang Vũ Hân có chút không hiểu nổi: " Cho nên hắn đang nói chuyện với một người không hề tồn tại? Ôi trời, đúng là không thể tưởng tượng nổi. "

Lúc này, đột nhiên Quý Hạo Dương nghiêng nghiêng đầu nhìn bên cạnh, mở miệng nói: " Cậu cũng cảm thấy kỳ quái, phải không? "

Tạm dừng vài giây, cậu gật gật đầu, tự chỉ đầu mình: " Chắc hẳn là đầu óc hắn có vấn đề rồi. "

Lại dừng vài giây, sau đó cậu nói: " Đúng vậy, nhưng không nên gϊếŧ người chứ. "

Quý Hạo Nhiên nhìn hành động kỳ quái của em trai mình, vỗ vai cậu: " Quý Hạo Dương, em đang làm cái gì vậy? "

Quý Hạo Dương quay đầu lại nhìn anh trai mình: " Em đang nói chuyện với bạn em mà. "

Quý Hạo Nhiên nhíu mày: " Bạn ở đâu ra. "

Quý Hạo Dương chỉ chỉ khoảng trống bên cạnh mình, như là ở đó thực sự có người vậy: " Anh không nhìn thấy cậu ấy sao? Ở bên cạnh em đây này, nào, bạn tốt, cậu ra gặp anh trai mình chút đi. "

Quý Hạo Nhiên biết mình bị em trai trêu đùa, liền đánh cái vào gáy cậu: " Mày đúng là ngứa đòn mà. "

Quý Hạo Dương cười cười, xoa xoa đầu mình: " Đội phó Giản, có phải gần giống như tình huống vừa rồi tôi dựng không? "

Giản Ninh hơi cạn lời: " Ừm, không sai, chính là như vậy. "

Trêu đùa thế là đủ rồi, tất cả mọi người đều quay trở lại vụ án, Lục Trinh hỏi Giản Ninh: " Cho nên việc hắn gϊếŧ người và xuất hiện ảo giác là có liên quan tới nhau? "

Giản Ninh gật đầu nói: " Ừm, tôi cảm thấy chúng có liên quan tới nhau, hơn nữa tôi cảm thấy người hắn ảo tưởng ra là một đứa bé, khả năng là không tồn tại, nhưng nếu có tồn tại thì đó là một người gần gũi với hắn hoặc là người thân, và đã qua đời rồi. "

Lục Trinh chống cằm: " Nếu như đứa bé đó tồn tại, khả năng khi còn sống búp bê là đồ vật mà đứa bé luôn mang theo bên người, cho nên khi cảm xúc hắn không ổn định nhìn thấy con búp bê này liền gϊếŧ người. Phương Dịch, hiện tại có thể xác nhận thân phận hung thủ chưa? "

" Tôi xem qua một chút. " Phương Dịch đem hình người này tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu: " Đội trưởng, tìm được rồi, người đàn ông này tên là Trần Bân. "

***

Người của đội hình sự tới gõ cửa nhà Trần Bân, người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên có hơi phát tướng, nhìn thấy cảnh sát, bà ta hơi khẩn trương: " Mấy người, có chuyện gì sao? "

Lục Trinh hỏi: " Xin hỏi đây là nhà Trần Bân sao? "

Mẹ Trần có hơi mê man nhưng vẫn cảnh giác hỏi lại: " Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, đây là có chuyện gì? "

Giản Ninh: " Dì à, giờ Trần Bân có ở nhà không? "

Bà lắc lắc đầu: " Không đâu, nó còn không về nữa. "

Lục Trinh tiếp tục hỏi: " Bà có biết bao giờ thì cậu ấy về không? "

" Nó tan làm là sẽ về nhà ngay, tôi cũng hơi sốt ruột vì giờ mà nó còn chưa về nhà nữa. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không? " Mẹ Trần có hơi sốt ruột, muộn thế này rồi mà con mình còn chưa về nhà, ngược lại cảnh sát còn tìm tới cửa nữa.

Lục Trinh cảm thấy giờ không thể nói rõ với bà được nên chỉ nói đại khái một chút thông tin: " Cậu ấy có liên quan tới một vụ án, cho nên chúng tôi tới tìm cậu ấy, có cách nào liên lạc với cậu ấy không? "

Nghe được có liên quan tới vụ án, bà liền trở nên nóng nảy: " Có phải nó phạm pháp hay không? Đánh người à? "

Giản Ninh trấn an bà: " Dì, hiện tại tìm ra cậu ấy quan trọng hơn. "

Mẹ Trần cân nhắc một lúc, cuối cùng đồng ý: " Để tôi gọi cho nó xem sao? "

Giản Ninh không quên dặn dò đôi câu: " Dì, đừng nói cho cậu ấy biết là cảnh sát tới tìm, cứ làm như bình thường thôi, hỏi mấy giờ cậu ấy về, hiện tại đang ở đâu. "

Mẹ Trần ngừng một chút rồi gật đầu: " Được được. "

Điện thoại mở loa ngoài, cuộc gọi đang được kết nối vang lên tiếng tút dài, nhưng mãi vẫn không ai nhận cuộc gọi.

Bà vội vàng la lên: " Nó không nhận điện thoại của tôi, làm sao bây giờ? "

Lục Trinh liếc nhìn Quý Hạo Dương một cái, cậu hiểu ý liền trấn an cảm xúc của bà, bảo bà tiếp tục gọi thử xem, mà Lục Trinh và Giản Ninh thì đi vào phòng Trần Bân.

Trong phòng không có gì đặc biệt, nhìn qua thấy khá sạch sẽ, Lục Trinh liếc nhìn một cái liền thấy trên giường có một con búp bê lớn, có vẻ bẩn lại còn cũ. Đặt nó trong phòng một người đàn ông có vẻ hơi lạ, anh cầm lấy con búp bê, nói với Giản Ninh: " Trên giường cậu ta có một con búp bê lớn, khá cũ, có vẻ đã có từ rất nhiều năm trước. "

" Chúng ta nên hỏi thăm mẹ cậu ta một chút, xem bà ấy có biết sự hiện diện của đứa bé này không. "

Lục Trinh cầm theo con búp bê đi tới phòng khách. Bà ở phòng khách gọi điện cho Trần Bân mãi không được nên đâm ra nóng vội, sắc mặt trắng bệch, Lục Trinh hỏi bà: " Dì, đây là của Trần Bân sao? "

Mẹ Trần cảm thấy kỳ quái, hỏi: " Nó vẫn luôn được đặt trong phòng Trần Bân, làm sao vậy? "

Giản Ninh hỏi: " Trần Bân còn có em gái sao? "

Bà lắc đầu: " Không có, nó là con một mà. "

Giản Ninh tiếp tục hỏi: " Có phải trước kia cậu ấy vô cùng thân thiết với một đứa bé? "

" Từ từ, để tôi nghĩ lại chút, à nhớ rồi, hình như đứa bé kia tên Tiểu Nghiên. "

Lục Trinh lập tức nói: " Tiểu Nghiên là ai? "

Bà nhớ lại: " Trần Bân khi học cấp ba đối xử khá tốt với cô bé đó, đáng tiếc sau đó con bé qua đời rồi. "

" Sao cô bé lại qua đời? "

Bà thở dài: " Đó đúng là một đứa bé đáng thương, bị bố mình đánh chết. "

Trong đầu Giản Ninh bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: " Dì, Tiểu Nghiên được an táng ở đâu? "