Chương 5: Cùng ở

Mục Trường Đình yên tĩnh bế quan không tới ba ngày liền được thả ra, không phải Lâm Kiến rủ lòng từ bi, mà là cung chủ huyền nguyệt tôn Thẩm Nghi xuất quỷ nhập thần của Thần Nhạc cung bỗng nhiên triệu tập tất cả đệ tử của Thần Nhạc cung để giáo huấn.

Thời gian Mục Trường Đình gia nhập phái Thanh Tâm cũng không ngắn, số lần thấy qua Trầm Nghi chỉ đủ đếm được trên ba đầu ngón tay.

Người Thẩm Nghi rất gầy, hết sức gầy, gầy gò đến mức một trận gió thổi qua cũng khiến ai ai đều lo lắng hắn đứng không vững. Có thể dùng lời của Phó Tức Phong mà nói, chính là ... rất có phong thái tiên phong đạo cốt.

Chỉ là hắn không thích nói chuyện, cũng không thích quản chuyện tầm thường trong Thần Nhạc cung, nếu không nơi này sẽ không bị Lâm Kiến làm cho chướng khí mù mịt.

Lúc này tay hắn vắt phất trần, rũ mí mắt đứng ở giữa cung điện, nếu không phải lông mi hắn tình cờ chớp một cái, Mục Trường Đình cũng hoài nghi hắn đã ngủ.

Giáo tập sư trưởng Khương Viễn Cần cao giọng nói: "Gần đây có nhiều vụ án tông nhân mất tích phát sinh, ở trên giang hồ dấy lên sóng to gió lớn, những người này hoặc xuất môn đi thi hoặc theo thương nhân hoặc nhờ vả thân thích, mục đích muốn đi cũng khác nhau, nhưng tất cả bọn hắn không ai ngoại lệ đều một đường đi Đan Phong trấn. Chúng ta nghi ngờ trong Đan Phong trấn có âm tà quấy phá, chưởng môn tiên tôn chỉ thị, do Huyền Nguyệt tôn cùng ba vị giáo tập sư trưởng dẫn dắt đệ tử Thần Nhạc cung đi trước điều tra một phen."

Lời này vừa nói ra, đoàn người lập tức ồn ào bất an.

"Chúng ta là đệ tử mới nhập môn của phái Thanh Tâm, cho tới bây giờ chỉ mới học tập tâm pháp kiếm chiêu căn bản, đối mặt với tai hoạ này cơ bản là tay trói gà không chặt, chuyện nguy hiểm như vậy vì sao không phái đệ tử cấp cao đi?"

"Không sai! Vụ án lớn như vậy tại sao có thể phái chúng ta đi?"

"Hay là, mạng của đệ tử cấp thấp thì không phải là mạng sao?"

Khương Viễn Cần cau mày nói: "Yên lặng!"

Hắn nhìn chung quanh một vòng, đợi tiếng nghị luận dần nhỏ lại, mới tiếp tục nói: "Mọi người yên tâm! Lần này đi Đan Phong trấn lấy nguyên tắc tự nguyện làm chủ, sẽ không có ai ép buộc các ngươi."

Mục Trường Đình đi ra khỏi hàng, thi lễ một cái, kính cẩn nói: "Huyền Nguyệt tôn, ba vị sư trưởng, đệ tử Mục Trường Đình nguyện đi."

Hắn mới bị Lâm Kiến đánh đến da tróc thịt bong, cực kỳ có "Danh tiếng", rất nhiều người đều nhận ra hắn, tình cảnh thoáng cái liền trở nên náo nhiệt. Tiếng người ồn ào còn chưa lắng xuống, trong đám người lại có thêm một người nữa bước ra, chính là Phó Tức Phong từ trước đến nay luôn như hình với bóng cùng Mục Trường Đình: "Đệ tử Phó Tức Phong cũng nguyện đi."

Khương Viễn Cần thấy bọn họ đi ra liền mỉm cười gật đầu: "Còn có ai nguyện đi không?"

Lời còn chưa dứt, Hình Ngọc Sinh đang yên lặng đứng ở bên cạnh bọn họ nói: "Đệ tử Hình Ngọc Sinh nguyện đi."

Mục Trường Đình không nhịn được lén lút liếc nhìn y một cái, nào biết thời điểm lúc nhìn sang, vừa vặn đối mặt với đôi mắt thâm trầm của Hình Ngọc Sinh.

Mục Trường Đình một chút cũng không có cảm giác lúng túng, mặt mày cong cong, khuôn mặt vui vẻ nở nụ cười với Hình Ngọc Sinh.

Đôi môi Hình Ngọc Sinh không tự chủ được giật giật, tựa như có chút ảo não, đột nhiên y nghiêng đầu qua một bên, lông mày cau lại, chỉ chừa lại một gò má thanh lãnh.

Mục Trường Đình buồn bực gãi gãi gò má, lẽ nào y không thích ta cười với y sao? Ta cười rất đáng ghét sao?

Có ba người bọn họ làm đại biểu, có vài đệ tử xưa nay luôn có biểu hiện xuất chúng cũng liên tiếp đi ra mấy người.

Khương Viễn Cần rất hài lòng, quay đầu về phía Thẩm Nghi nói: "Khởi bẩm Huyền Nguyệt tôn, tổng cộng là mười hai người."

Thẩm Nghi gật gật đầu, rốt cục mở miệng nói: "Được rồi."

Dù sao cũng là một chuyện nguy hiểm, quý hồ tinh bất quý hồ đa. Khương Viễn Cần lại nói một chút công việc cần chú ý cùng thời gian lên đường, rồi để cho bọn họ tự mình quay về đi thu xếp hành lý.

Theo đoàn người đi ra ngoài, Mục Trường Đình nhìn Phó Tức Phong cười: "Ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ đi."

Phó Tức Phong liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ba tháng sau chính là cuộc thi thí luyện tiên pháp, trong lúc mấu chốt này, chưởng môn tiên tôn có cho biết, trong mười hai cung đệ tử của Thần Nhạc cung có vị trí thấp nhất, những người này có thể cũng muốn tham gia cuộc thi thí luyện tiên pháp." Hắn cười một tiếng rồi nói tiếp, "Phái Thanh Tâm cũng không phải là không có ai, tại sao chỉ để đệ tử cấp thấp đi? Lẽ nào thật sự muốn để chúng ta đi chịu chết? Những gì ta nói, ngươi hiểu không?"

Cuộc thi thí luyện Tiên pháp là thí luyện, lần này cũng chỉ là một lần thí luyện.

Mục Trường Đình nghe được trợn mắt há mồm, lắc đầu thở dài: "Ngươi thật là, quả nhiên không có lợi không dậy sớm nổi, ta còn tưởng rằng..."

Phó Tức Phong thay hắn bổ sung tiếp: "Cứ cho là ta với ngươi giống nhau, lòng tràn đầy hiệp nghĩa, chân thực nhiệt tình?"

Mục Trường Đình thấy hắn trêu chọc mình liền liếc hắn một cái, Phó Tức Phong không nhịn được lại nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu.

Có thể ở trước mặt một người được làm chính mình, không cần lo lắng hắn sẽ sợ ngươi, chán ghét ngươi thật là một loại hạnh phúc đặc biệt trân quý.

Linh lực của đệ tử Thần Nhạc cung rất kém, không thể ngự kiếm phi thân.

Vị trí của Đan Phong trấn lại tương đối xa xôi, đoàn người giục ngựa chạy ba ngày ba đêm mới tới.

Một đường phong trần mệt mỏi, thời điểm đến Đan Phong trấn thì sắc trời cũng không tốt, tiếng sấm nổ vang, tia chớp đan xen, phút chốc nổi lên mưa rào tầm tã.

Người ở trên trấn rất ít, người qua đường che dù đi nhanh.

Bọn họ đem ngựa buộc lại thật tốt, ở dưới lều trà ven đường trú mưa.

Các thiếu niên túm năm tụm ba ngồi, đối với hết thảy cảnh vật mới mẻ dưới chân núi đều rất tò mò, nhỏ giọng nói chuyện.

Mục Trường Đình vuốt nước trên mặt, sắc mặt có chút tái trắng.

Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn, lại phải mệt nhọc bôn ba như vậy, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Phó Tức Phong dìu hắn ngồi xuống, có chút lo lắng nhìn hắn, Mục Trường Đình suy yếu nhìn hắn cười một cái: "Không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Đúng lúc này liền có tiếng bước chân hơi lộn xộn vang lên, có hai nữ tử từ xa đi đến.

Vỗ vỗ nước trên người, ngón tay trắng loáng tinh tế xoay một cái, phía sau câu dù màu xanh lộ ra một gương mặt thanh lệ. Nữ tử Giang Nam dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần ở trên người nàng hiện ra đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Bên trong lều trà nhất thời yên tĩnh không có một tiếng động, Lâm Kiến thất thần làm đổ một chén trà nóng, hắn hoảng loạn vội vàng nhảy dựng lên.

Tiểu nha hoàn đi cùng có lẽ là thường thấy cảnh tượng như vậy, không tránh khỏi bật cười giễu cợt.

Tiểu nha hoàn xoay người, đỡ lấy tay của nữ tử kia, nói: "Thiếu phu nhân, trước mắt chúng ta hãy đi vào ngồi một chút, đây chẳng qua là mưa đầu mùa, sẽ không lâu đâu."

Nữ tử kia gật đầu, giọng nói ôn nhu: "Được, dược liệu chúng ta mang theo không có bị ướt chứ?"

Tiểu nha hoàn cười nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ bảo quản rất tốt."

Các nàng vừa đi tới, mọi người mới phát hiện bước chân của cô gái kia đi khập khiễng, dường như là không cẩn thận bị trật chân.

Tiểu nha hoàn cau mày nói: "Thiếu phu nhân, còn đau sao? Nếu không, chờ nô tỳ đi thuê một cái kiệu nhé?"

Nữ tử mỉm cười lắc đầu: "Không cần, ta còn có thể đi được, nơi này cách nhà cũng không xa."

Bên trong lều trà ngồi đầy người, tiểu nha hoàn đảo mắt một vòng, đi tới trước mặt Thẩm Nghi, thi lễ một cái rồi cười tươi nói: "Đạo trưởng hữu lễ, có thể cho ngồi cùng bàn được không?"

Thẩm Nghi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn các nàng một cái, tay trái khẽ nâng, làm ra một tư thế "Mời".

Tiểu nha hoàn vui vẻ dìu thiếu phụ ngồi xuống, nữ tử nhìn Thẩm Nghi cười yếu ớt một chút, ôn nhu nói: "Đa tạ đạo trưởng, đã làm phiền rồi."

Thẩm Nghi thản nhiên uống trà, nhàn nhạt nói: "Đừng ngại."

Hắn ngước mắt nhìn Khương Viễn Cần một cái, Khương Viễn Cần hiểu ý, từ trong bọc quần áo lấy ra một bình thuốc màu xanh đưa tới trước mặt các nàng, ôn tồn nói: "Hai vị thí chủ, đây là rượu thuốc tự chế của phái Thanh Tâm chúng ta, đối với vết thương do té ngã có hiệu quả trị liệu rất tốt."

Hai người thụ sủng nhược kinh, khách khí một phen lúc này mới nhận lấy.

Mưa càng lúc càng lớn, nữ tử ưu sầu nhìn bên ngoài, do dự một chút lúc này mới nói với Thẩm Nghi: "Nhìn các đạo trưởng lạ mặt, là lần đầu tiên tới Đan Phong trấn chúng ta sao?"

Thẩm Nghi không đáp, Khương Viễn Cần liền cười nói: "Vâng, chúng ta đi qua nơi này, ở đây nghỉ chân một chút."

Nữ tử gật gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy không biết mọi người đã tìm được nơi nghỉ chân chưa?"

Khương Viễn Cần nói: "Chưa, vừa tới trấn nhỏ liền bắt đầu mưa, chúng ta dự định chờ mưa ngớt rồi mới tìm khách điếm."

Tiểu nha đầu cười khẽ một tiếng, chen miệng nói: "Đạo trưởng có chỗ không biết, nơi này của chúng ta địa thế xa xôi, rất ít có người đi qua, người trên trấn cảm thấy việc buôn bán quá khó khăn, đều dọn đi hết rồi. Còn duy nhất một gian khách điếm nhưng hai tháng trước mới vừa đóng cửa rồi!"

Khương Viễn Cần nhíu nhíu mày: "Chuyện này..."

Nữ tử ôn nhu nói: "Các đạo trưởng nếu không chê, không ngại đến chỗ ta ở tạm. Phu nhân nhất định sẽ rất vui mừng. Hơn nữa gần đây trong trấn không yên ổn, nhiều người không việc gì đột nhiên mất mạng, có các đạo trưởng ở đây, chúng ta cũng có thể an tâm một chút."

Thẩm Nghi không lên tiếng, Khương Viễn Cần tự nhiên không dám đáp lại.

Lều trà thoáng cái yên tĩnh, Lâm Kiến không nhịn được vội la lên: "Huyền Nguyệt tôn, người xem... Nếu nữ thí chủ này nhiệt tình như vậy, sao chúng ta không tạm thời đến gia trang của nàng trú tạm, trên trấn cũng không có khách điếm, mắt thấy trời cũng bắt đầu vào đông, ban đêm sẽ lạnh, cũng không thể kêu các đệ tử ngủ ngoài trời núi rừng chứ?"

Hắn nói vừa vội vừa nhanh, giống như phun đậu vậy, Thẩm Nghi nhíu nhíu mày, nói: "Ồn ào."

Lâm Kiến ngẩn người, mặt đột nhiên đỏ lên.

Mục Trường Đình nhìn hắn ăn quả đắng vui mừng vô cùng, nhịn cười đến uất nghẹn.

Khương Viễn Cần ôn tồn nói: "Lâm sư đệ chớ vội, Huyền Nguyệt tôn tự có cân nhắc."

Thẩm Nghi lẳng lặng nhìn nữ tử chốc lát rồi nói: "Ngươi mới vừa nói nhiều người mất mạng, vì sao?"

Nữ tử cụp mắt ôn nhu nói: "Việc này ta cũng không biết, ta cũng chỉ là nghe người trên trấn nói."

Khương Viễn Cần đứng lên thi lễ với nữ tử một cái: "Đa tạ nữ thí chủ, như vậy, đoàn người chúng ta lại làm phiền nhiều."

Nữ tử nhàn nhạt nở nụ cười, ôn nhu nói: "Đạo trưởng khách khí."

Trải qua sự việc xen giữa này, hôm đó bọn họ đã vào ở "Phạm phủ".

Phu quân của cô gái kia là một ma ốm, mặc dù dáng dấp thanh tú tuấn lãng, nhưng có phần làm cho người ta cảm giác yếu đuối mong manh.

Nghe nói tổ tiên Phạm gia này vẫn ở kinh buôn bán, chỉ là gia nghiệp truyền tới thế hệ bọn họ, bọn con cháu không hăng hái tranh giành, không có năng lực buôn bán, cho nên mới sa sút đến mức này, phải dời nhà đến Đan Phong trấn xa xôi.

Nhưng lạc đà dù gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, Phạm gia bây giờ vẫn như cũ cũng được xem là gia đình giàu có trên trấn.

Thêm vào ba vị giáo tập sư trưởng cùng Thẩm Nghi, nhóm bọn họ hết thảy có mười sáu người.

Phạm phủ rất lâu không có chiêu đãi qua nhiều khách khứa như vậy, phòng khách khan hiếm, chỉ có thể an bài hai người ở cùng một phòng. Nhưng mà đãi ngộ như vậy, dưới cái nhìn của bọn họ đã là rất tốt rồi. Phải biết rằng ở phái Thanh Tâm, đệ tử cấp thấp thông thường đều phải ngủ giường chung, nghe được có thể phân hai người một phòng, đám thiếu niên đều cực kỳ cao hứng.

Thời điểm phân phòng, ánh mắt Lâm Kiến dừng ở trên người thiếu niên ccos khuôn mặt lãnh tuấn, dáng người thon dài trong đám người.

Lần trước bị tiểu súc sinh quấy rầy, lúc này ngược lại đã có cơ hội, Lâm Kiến híp mắt một cái, nhìn Khương Viễn Cần cười nói: "Khương sư huynh, như vậy đi, để Huyền Nguyệt tôn ở một mình một phòng, ta cùng với đệ tử của ta ở cùng một phòng..." Hắn nói rồi định đi tới kéo ống tay áo Hình Ngọc Sinh, nào biết tay còn chưa đυ.ng tới Hình Ngọc Sinh, liền bị Mục Trường Đình cười đẩy ra.

Mục Trường Đình ra vẻ nói: "Hai vị sư trưởng, lúc ta ngủ tật xấu rất nhiều, ngáy ngủ đá người đều là chuyện thường, chỉ có y là không chê ta, ta muốn ở cùng một phòng với y, chẳng biết có được không?"

Hình Ngọc Sinh mạnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mục Trường Đình, sắc mặt Lâm Kiến âm trầm nhưng cũng không thể nói gì được.

Khương Viễn Cần ít nhiều cũng biết tật xấu của Lâm Kiến, vì vậy vuốt cằm nói: "Có thể." Rồi hắn quay sang Lâm Kiến nói, "Lâm sư đệ, ngươi với Huyền Nguyệt tôn ở cùng một phòng đi, hắn từ trước đến giờ không để ý đến những chuyện thế tục thế này."

Lâm Kiến còn muốn cãi, Khương Viễn Cần đã quay người, nói: "Đi đi."

Lâm Kiến âm ngoan trừng Mục Trường Đình một cái, mới mạnh mẽ phất tay áo bỏ đi.