Chương 3: Băng sơn mặt

Hai mươi ba năm trước.

Mục Trường Đình gia nhập vào phái Thanh Tâm đã hơn nửa năm, vừa qua sinh nhật tuổi mười sáu không bao lâu.

Phái Thanh Tâm là một môn phái lớn, nhân số đông đúc, đệ tử mới vào phái thường sẽ được phân đến Thần Nhạc cung hoặc Lung Nguyệt cung để theo giáo tập sư trưởng học tập tâm pháp trụ cột và kiếm chiêu của môn phái.

Học xong, bọn họ sẽ tham gia giải đấu thí luyện tiên pháp mỗi năm, sau đó mới chính thức bái sư.

Địa vị của giáo tập sư trưởng tại phái Thanh Tâm không cao, ngay cả việc nghị sự của mười hai cung cũng không được tham dự, thế nhưng bởi vì đệ tử mới vào môn phái đều do bọn họ dạy dỗ, cũng coi như là vị sư phụ đầu tiên, cho nên vẫn rất được kính trọng.

Thần Nhạc cung có ba vị giáo tập sư trưởng, mà người phụ trách dạy hắn chính là một vị họ Lâm, tên chỉ độc nhất một chữ: Kiến.

Bọn họ cũng thường lén lút gọi người này là “Lâm tiện nhân”.

Chuyện này cũng không thể trách bọn họ không biết tôn sư trọng đạo được, bởi vì vị giáo tập sư trưởng này hoàn toàn không có bộ dáng của một vị sư trưởng.

Đệ tử bái nhập vào dưới trướng của gã chẳng học được thứ gì hữu dụng, hằng ngày ngoại trừ mấy việc nặng như bổ củi nấu nước ra, bọn họ còn phải rửa chậu tiểu, quét dọn phòng ốc, làm tùy tùng đi theo hầu hạ gã. Những nữ đệ tử có dung mạo xinh đẹp còn thảm hơn, thường xuyên bị gã gọi vào phòng lúc nửa đêm để “dạy riêng”.

Mục Trường Đình ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, cà lơ phất phơ nằm trên nóc nhà phơi nắng.

Gió mát nhẹ lướt, cảnh xuân ấm áp, Mục Trường Đình nằm dài trên mái nhà ngâm nga một khúc ca không vần không điệu, thích ý như một con mèo lười.

Bỗng nhiên, cánh mũi của hắn hơi động đậy, hung hăng hít vào một hơi, miệng đầy nước miếng, không sai được, mùi này là mùi gà quay!

Hắn mở mắt ra, một phát túm lấy cái cổ tay đang huơ huơ trước mặt, miệng “phập” một nhát cắn lên cái đùi gà thơm ngon.

Phó Tức Phong ghét bỏ ném cái đùi gà cho hắn, lắc đầu than thở: “Ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn!”

Mục Trường Đình xoay người ngồi dậy, tặng cho hắn một khuôn mặt tươi cười: “Có Phó đại ca của chúng ta che giấu, ai quản được ta?”

Hắn cười rộ lên, đôi mắt cong cong thoạt nhìn như một vầng trăng non.

Phó Tức Phong nhỏ hơn hắn mấy tháng, tính tình lại như ông cụ non, từ trước đến nay luôn bảo thủ nghiêm minh. Hắn trêu chọc Phó Tức Phong như vậy cũng là vì thủ đoạn của Phó Tức Phong rất cao, cũng xem như là một trong những đệ tử được Lâm Kiến ưu ái nhất.

Rất nhiều chiêu thức kiếm pháp bọn họ không được học, vậy mà mỗi khi vui vẻ, Lâm Kiến lại dạy cho Phó Tức Phong.

Phó Tức Phong nói: “Đúng rồi, ta vừa học được mấy chiêu mới, chút nữa sẽ dạy cho ngươi.”

Mục Trường Đình gặm đùi gà vô cùng vui vẻ, nghe vậy bèn gật đầu nói: “Tốt quá, chúng ta đến sau núi đi, tập xong còn có thể thuận tay bắt vài con cua đồng về luộc lên ăn, ui cha, thật là thơm nha!”

Phó Tức Phong không đồng ý nhìn hắn: “Mọi người đã bắt đầu tu tập tích cốc, sao cả ngày ngươi cứ nghĩ đến ăn vậy.”

Mục Trường Đình liếʍ liếʍ ngón tay, cười hì hì nói: “Đây gọi là tuân theo quy tắc mà tiến tới đó! Ta đây là phàm phu tục tử, quen ăn ngũ cốc hoa màu rồi, không ăn một bữa là sẽ đói đến phát hoảng! Ngươi không nhìn thấy đâu, bọn họ đứa nào đứa nấy đều đói tới mức đi đường còn không nổi!”

Hai người ngươi một câu ta một câu, Mục Trường Đình nói rất nhiều, Phó Tức Phong đôi khi không nhịn được phải mở miệng chặn hắn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện đến quên trời quên đất, một người thiếu niên từ phía xa đi đến.

Thiếu niên này có ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn, đôi con ngươi tối đen sâu thẳm, bất kể nhìn ngang hay nhìn dọc đều là một vị mỹ nhân.

Mục Trường Đình nhìn y, trong lòng không nhịn được cảm thán, người này giống như đứa con cưng của tạo hóa, chỉ cần một vài nét bút đã có thể phác họa ra nét tuấn mỹ hiếm có trên thế gian của y. Chỉ tiếc, y luôn thích mím chặt đôi môi mỏng, gương mặt không chút cảm xúc lộ ra một loại cảm giác cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm.

Hình Ngọc Sinh tới nơi này đã được ba tháng nhưng không hề kết giao lấy một người bằng hữu, vĩnh viễn luôn độc lai độc vãng.

Mà đối với mỹ nhân, Mục Trường Đình luôn rất chi là khoan dung.

Mặc dù tính tình của y thoạt nhìn không tốt, Mục Trường Đình vẫn không nhịn được mà sinh ra cảm giác muốn thân cận.

Thấy Hình Ngọc Sinh ngồi một mình bên dòng suối, đôi mắt của Mục Trường Đình lập tức sáng lên, sốt ruột vươn tay sang Phó Tức Phong hỏi: “Còn đùi gà không, ngươi còn đùi gà không? Mau đưa cho ta!”

Phó Tức Phong cau mày: “Ngươi muốn đùi gà làm cái gì?”

Mục Trường Đình cười: “Ta biết ngươi nhất định đang giấu một cái đùi gà khác cho ta ăn khuya, nhanh lên, mau đưa cho ta.”

“...” Phó Tức Phong không nói nữa, rõ ràng là bị hắn chọc tức đến mức chẳng buồn nổi giận, chỉ lẳng lặng lấy cái đùi gà giấu trong ống tay áo ra đưa cho hắn.

Phó Tức Phong: “Ngươi đừng có chọc vào hắn, mấy ngày qua ta hay nhìn thấy Lâm tiện nhân gọi riêng hắn vào phòng, sau đó đưa một đống thư tịch kiếm pháp cho hắn, ai biết bọn họ có quan hệ gì.”

“Ôi cha, chua quá đi nha!” Mục Trường Đình cười hắn, dùng tay lắc lắc cái đùi gà: “Đa tạ!”

Mục Trường Đình phi thân nhảy xuống nóc nhà, sau đó thong dong đi về phía Hình Ngọc Sinh.

Mục Trường Đình hăng hái dạt dào, cố ý bước đi thật nhẹ, muốn học theo bộ dáng lén lút đưa đùi gà ra trước mắt y giống như Phó Tức Phong ban nãy.

Nào ngờ bàn tay còn chưa kịp đυ.ng tới bả vai của đối phương, ngón tay thon dài trắng nõn của Hình Ngọc Sinh đã đột ngột giơ lên siết chặt cổ tay hắn, Mục Trường Đình bị đau, ngón tay thoáng nới lỏng, đùi gà thơm ngát lập tức xuống tảng đá, sau khi lăn vài vòng liền rơi “tỏm” một cái xuống dòng suối đang chảy xiết.

Hình Ngọc Sinh trừng đôi con ngươi ngập nước lên, vành mắt phiếm hồng, rõ ràng là cảm xúc bất ổn.

Mục Trường Đình ngây ngẩn cả người, Hình Ngọc Sinh bên này thấy cái đùi gà rơi vào trong nước xong cũng sững sờ.

Hình Ngọc Sinh buông lỏng ngón tay, Mục Trường Đình lập tức xoa xoa cổ tay bị nắm đau, than thở: “Ôi ôi, đau chết ta rồi, lực ngón tay của ngươi sao lại lớn như vậy! Ta đâu có ý xấu gì đâu, chỉ muốn mời ngươi ăn chút gì đó thôi mà.”

Hình Ngọc Sinh mím chặt đôi môi mỏng, bỗng nhiên đứng lên, dùng giọng nói lãnh đạm nói: “Ta không thích người khác chạm vào ta, sau này đừng bất ngờ đánh úp sau lưng ta như vậy nữa.”

Phó Tức Phong không biết từ khi nào đã đứng sau lưng bọn họ, Hình Ngọc Sinh nhìn hắn một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

Mục Trường Đình tiếp tục xoa xoa cổ tay đã đỏ lên, chép chép miệng: “Đáng tiếc quá, cái đùi gà của ta...”

Phó Tức Phong thu hồi chút địch ý vừa lóe lên trong mắt, nhếch miệng mỉa mai Mục Trường Đình: “Nhớ ta vừa nói cái gì không? Để xem sau này ngươi còn muốn dùng cái mặt nóng dán lên cái mông lạnh của người ta nữa không!”

Nghe thấy hai chữ “cái mông” phát ra từ trong miệng hắn, Mục Trường Đình đột nhiên cười ầm lên: “Ha ha ha, không phải ngươi đã từng thề sẽ không nói những từ ngữ ô uế bất nhã hay sao? Cái mông? Cái mông cơ đấy! Ha ha ha ha!”

Trên trán Phó Tức Phong lập tức nổi gân xanh: “Mục! Trường! Đình!”

Mục Trường Đình bỏ chạy, giống như một con khỉ nhảy tưng tưng khắp núi: “Ái da! Nói không lại liền động thủ, đây còn gọi là quân tử sao! Cứu mạng! Phó Tức Phong muốn gϊếŧ người diệt khẩu nè! Á, muốn gϊếŧ thật kìa!”

Trong núi không có năm tháng, mỗi ngày đều trôi qua thật nhanh.

Biểu hiện của Mục Trường Đình, Phó Tức Phong, Hình Ngọc Sinh luôn đứng đầu trong chúng đệ tử, mỗi lần các đệ tử ở Thần Nhạc cung tỷ thí, ba hạng đầu luôn được ba ngươi thay phiên chiếm giữ.

Phó Tức Phong biết nói chuyện, có thể làm cho Lâm Kiến vui vẻ, thỉnh thoảng còn trợ giúp các đệ tử khác, cho nên mọi người đương nhiên sẽ tin phục hắn.

Mục Trường Đình tính tình tùy tiện, rộng rãi thẳng thắn, hơn nữa quan hệ với Phó Tức Phong cũng tốt, hai người bọn họ thường xuyên luận bàn với nhau, tiến độ học tập cho dù nhanh cũng không khiến người khác hoài nghi.

Chỉ có Hình Ngọc Sinh, tuy rằng tư chất xuất chúng nhưng thái độ làm người lại quái gở, hơn nữa còn hay sử dụng những chiêu thức mà người khác chưa từng thấy.

Lâu dần, mọi người khó tránh khỏi sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, cho rằng Lâm Kiến đã đối đãi “đặc biệt” với Hình Ngọc Sinh, hơn nữa cái “đặc biệt” này còn được truyền lưu bằng giọng điệu rất chi là “ám muội”, trong lúc nhất thời lời ra tiếng vào nổi lên bốn phía.

Cũng vì lẽ đó mà cuộc sống hằng ngày của Hình Ngọc Sinh trở nên khó khăn vô cùng, nếu không phải là không được ăn cơm thì cũng là bị người ta trêu đùa ác ý, chẳng hạn như trong chăn đệm có chuột, y phục mùa đông bị mất cắp, bị khóa trái trong phòng chứa củi,…

Ngày hôm đó, Mục Trường Đình và Phó Tức Phong vừa luyện kiếm xong, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng.

Một đám thiếu niên đang tụm năm tụm ba líu ríu nói chuyện, thấy hai người bọn họ trở lại, cả đám bèn đứng dậy chào hỏi.

Mục Trường Đình dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Các ngươi đang nói cái gì mà vui vẻ thế?”

“Đang nói về cái tên mặt lạnh như núi băng kia kìa, hắc hắc, y lại bị Lâm tiện nhân gọi vào phòng rồi, lần này có vẻ rất lâu! Hắc hắc hắc...”

“Ai kêu người ta có sắc đẹp làm chi? Hương vị của “thỏ” chắc chắn cũng không tệ đâu!”

“Sao? Ngươi muốn thử à?”

Lời nói càng ngày càng thô tục, ngay cả Mục Trường Đình cũng nhịn không được phải cau mày lại, hắn tiến lên hai bước, đang muốn phản biện một hai câu thì lại bị Phó Tức Phong kéo lại. Hắn cảnh cáo liếc Mục Trường Đình một cái, lắc lắc đầu.

Mục Trường Đình xoay người đi ra ngoài, Phó Tức Phong thấy vậy vội kêu lên: “Trường Đình, ngươi đi đâu đó?”

Mục Trường Đình cả giận nói: “Ta đi xem xem rốt cục tên Lâm tiện nhân đó kiếm y làm gì!”

Hắn phóng đi như bay, Phó Tức Phong sợ hắn gây sự nên cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người lén lút ghé người vào cửa sổ, Mục Trường Đình dùng ngón tay đâm một cái lỗ trên giấy dán cửa sổ, sau đó thật cẩn thận nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy thiếu niên bên trong đã cởi trần nửa người trên, dáng người thẳng tắp quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói một lời.

Lâm Kiến một tay chống cằm, một tay gõ gõ trên mặt bàn, lười biếng nói: “Ta bảo ngươi cởϊ qυầи ra, ngươi có nghe hay không?”

Hai bàn tay của thiếu niên chậm rãi siết chặt, toàn thân run rẩy, không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ.

Lâm Kiến không thể chịu nổi gương mặt không cảm xúc lại tỏ vẻ ngấm ngầm chịu đựng của y, dáng vẻ thần thánh bất khả xâm phạm này chỉ càng giúp hắn tăng thêm kɧoáı ©ảʍ mà thôi.

Theo lý thuyết mà nói, hắn quả thực chỉ thích nữ nhân, thế nhưng thân thể của thiếu niên lại mềm mại hơn so với thân thể của nam nhân tầm thường rất nhiều.

Trước đây hắn chỉ thích trêu đùa Hình Ngọc Sinh một chút, sờ sờ làn da còn nhẵn mịn hơn nữ nhân để “giải khát” mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc muốn “ăn” y. Nhưng một lần, khi qua đêm ở chỗ Hoa nương trong thôn trấn dưới chân núi, hắn nghe nói bọn họ đã nhập về một ít tiểu quan để hầu hạ khách nhân.

Sau khi hiếu kỳ hỏi thăm một chút, Hoa nương liền cười đến mức vô cùng ám muội, chỉ ghé vào lỗ tai hắn thổi nhiệt khí, nũng nịu nói: “Ngài hỏi nhiều như vậy làm gì, cảm thấy hứng thú thì cứ việc thử một lần đi, ta đảm bảo, sau khi ngài thử xong sẽ thực tủy tri vị!”

Lâm Kiến nghe xong liền động tâm, cho nên mới không nhịn được mà kêu Hình Ngọc Sinh tới đây.

Nào ngờ thiếu niên lại không chịu phản ứng, sau khi cởϊ áσ xong thì không chịu cử động nữa.

Lâm Kiến nhịn không được bèn dùng chân vuốt ve l*иg ngực trần trụi của thiếu niên, khàn giọng nói: “Ngoan một chút, sư phụ sẽ yêu thương ngươi, bằng không... Ngươi cũng biết đó, bội kiếm của cha mẹ ngươi vẫn còn đang ở chỗ của ta, nếu như chọc ta mất hứng, ta không dám khẳng định mình sẽ không đem nó đi cầm nha...”

Hình Ngọc Sinh ngẩng phắt đầu lên trừng hắn một cái, ánh mắt như muốn gϊếŧ người này khiến cho Lâm Kiến bị dọa đến mất hồn.

Sau một chốc sững sờ, Lâm Kiến mới nhớ tới thiếu niên này căn bản không hề có sức phản kháng, vậy mà bản thân lại để cho y dọa đến như vậy. Hắn có chút thẹn quá hóa giận, vội vàng nắm cằm thiếu niên nhấc lên, tàn bạo mà uy hϊếp: “Tỏ vẻ hung ác cái gì!

Ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn có cơ hội để lựa chọn sao?!”

Vừa dứt lời, hắn không nhịn nổi nữa, lập tức vươn tay túm lấy cái quần của Hình Ngọc Sinh!