Chương 20: Mất đi

Các thôn dân đem phu thê Hình gia đã hôn mê đưa đến cửa thôn, thấp thỏm bất an chờ đợi Thủy Bá qua đây.

Có người thực sự không vừa mắt, xông lên đẩy ra đoàn người, kéo lại trưởng thôn, khuyên nhủ: "Trưởng thôn! Bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta! Tại sao chúng ta có thể vong ân phụ nghĩa như thế chứ! Ông trời có mắt, lúc đó chúng ta chết cũng không tử tế đâu!"

Bọn họ giơ đuốc làm thành một vòng, ngọn lửa sáng ngời chiếu rọi biểu cảm trên mặt mỗi người đặc biệt rõ ràng.

Một phụ nhân lớn tuổi đi ra, la ầm lên: "Hai đứa nhỏ đã thành như vậy, yêu quái kia nói ngươi cũng không phải không nghe thấy, chẳng lẽ muốn người toàn thôn chúng ta đều chôn cùng sao!"

Tiếng nói rơi ra, những người khác cũng không lên tiếng phát biểu ý kiến nữa.

"Cũng không phải sao, phu nhân nhà ta còn ở trên tay yêu quái, nếu chúng ta không nghe nó, lần sau mang trở về chính là thi thể của hắn! Nếu như hắn chết rồi, ngươi muốn cô nhi quả phụ chúng ta phải làm sao bây giờ! Ô ô ô!"

"Ta thấy Hình đạo trưởng cũng đánh không lại yêu quái kia, đừng nói hắn hiện tại hết cách rồi, cho dù có biện pháp, chúng ta tích trữ lương thực có thể ăn bao lâu? Lại còn bị vây khốn thêm, cuối cùng chỉ có thể là mọi người cùng nhau chết, vì sao không..."

Người kia nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nói chung, tuy rằng cái này không phải là biện pháp tốt, nhưng, nhưng chỉ có thể làm như vậy!"

Một nhóm người trong bọn họ lên tiếng ủng hộ, phần lớn mọi người đều trầm mặc chờ đợi, chỉ có một phần nhỏ vài người có lương tri vẫn còn tồn tại, không muốn cứ như vậy đem phu thê Hình gia giao ra.

Trưởng thôn vung tay, quát lên: "Được rồi! Không nên ầm ĩ! Chuyện đã đến nước này, tranh cãi nữa còn có ý nghĩa gì? Chúng ta thật sự có lỗi với Hình gia bọn họ, sau này coi như đoản mệnh giảm thọ cũng nhận! Chỉ có điều, a Sinh còn là một hài tử nhỏ tuổi, là huyết thống của Hình gia bọn họ, chúng ta phải thay bọn họ bảo vệ nó! Chờ một lúc nữa ai cũng không được nói ra tung tích của a Sinh! Yêu quái hỏi, liền nói... Liền nói hắn bị chúng ta lỡ tay độc chết!"

Các thôn dân đều gật đầu, liên quan đến điểm này ngược lại có ít người phản đối.

Mục Trường Đình nhắm mắt lại, căn bản không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Nhưng mà đây chính là tất cả những chuyện đã từng phát sinh, khắc sâu trong thần thức của Kinh Nghê kiếm, không thể theo ý hắn không nhìn tới.

Thủy Bá đúng hẹn tới, liếc mắt liền nhìn thấy phu thê Hình gia đang nằm dưới đất, trong nháy mắt trên mặt nó lộ ra vẻ đắc ý, nó nở nụ cười: "Ha ha ha ha ha tốt! Làm tốt lắm!"

Nó đưa tay phất một cái, ma khí màu đen chui vào giữa chân mày của phu thê Hình gia, một lát sau, hai người từ từ tỉnh lại.

Hình phụ nhìn thấy Thủy Bá, trong tròng mắt hiện lên tức giận, lập tức muốn đứng lên đánh một trận, nhưng mà hắn mới chống đỡ nửa người đứng lên, chợt không có khí lực trượt ngã xuống đất.

Thủy Bá khinh bỉ cười nói: "Chớ hao phí sức, bây giờ ta muốn gϊếŧ ngươi, so với ép chết một con kiến còn muốn dễ dàng hơn!"

Hình phụ lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt! Ngươi dẫu có gϊếŧ Hình mỗ ta một ngàn lần một vạn lần, vậy thì như thế nào? Ta không sợ sống chết, lần này cho dù hóa thành ác quỷ, cũng sẽ tìm ngươi báo thù!"

Thủy Bá híp mắt một cái, năm ngón tay co lại, sức hút cực đại hút cả người Hình phụ tới!

Cổ yếu ớt bị bóp ở trong tay của Thủy Bá, Hình mẫu kêu lên một tiếng sợ hãi, bò qua muốn cứu hắn, nhưng mà toàn thân nàng vô lực, mặc cho nàng gào khóc đấm đá như thế nào, Thủy Bá vẫn không nhúc nhích, ngược lại càng thêm dùng sức.

Hình phụ khó thở, sắc mặt càng lúc càng xanh trắng.

Giữa thời khắc sinh tử, cũng không biết từ chỗ nào Hình mẫu lấy ra một cây chủy thủ, mạnh mẽ đâm vào trên tay Thủy Bá!

Thủy Bá bị đau, thoáng cái hất nàng ra, Hình mẫu văng ra mấy trượng, mạnh phun ra một ngụm máu tươi.

Thủy Bá giận tím mặt, đi về phía nàng: "Ngươi muốn chết!"

Nó vung đuôi cá, đuôi đập xuống đất, đùng một tiếng, bụi bặm tung bay.

Lường trước nó sẽ có hành động này, nửa người dưới bỗng nhiên bị người ôm chặt lấy, Hình phụ gần như dùng hết khí lực toàn thân, Thủy Bá nhất thời giãy dụa không ra, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng như vậy có thể ngăn cản ta sao? Buồn cười vô cùng!"

Tay trái khẽ đảo một cái, ma khí giống như cơn gió lốc cuốn Hình mẫu té ngã ở phía xa tới, năm ngón tay mạnh mẽ nắm ở trên đầu hai người, tinh khí cuồn cuộn không ngừng bắt đầu từ lòng bàn tay hút vào trong cơ thể, Thủy Bá thoả mãn đến híp mắt.

Phu thê Hình gia đau đớn toàn thân, nhưng mà từ đầu đến cuối cũng không nói tiếng nào.

Tay của hai người tìm kiếm nắm chặt cùng nhau, tại hoàn cảnh như vậy, gian nan nhìn nhau.

Đúng lúc này, âm thanh thiếu niên kinh hoàng phá vỡ yên tĩnh: "Cha! ! ! Nương! ! !"

Hình Ngọc Sinh từ xa chạy tới, hai hán tử cường tráng bị đánh sưng mặt sưng mũi đuổi theo ở phía sau, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cũng sợ đến không dám tiến lên, trốn vào trong đám người.

Hai tay Hình phụ cùng Hình mẫu nắm chặt chẽ, Hình mẫu khẽ mỉm cười, nước mắt rơi xuống như mưa, lẩm bẩm nói: "Phu quân, trên cầu Nại Hà chờ ta."

Hai mắt Hình phụ ửng đỏ: "Được."

Hai người chậm rãi nhắm mắt lại, nơi hai tay nắm lấy nhau ánh sáng trắng càng ngày càng sáng, chờ Thủy Bá phát hiện khác thường, lúc này muốn đi ngăn cản thì đã chậm.

Hai tia sáng phát ra, cuối cùng hội tụ thành một, Hình Ngọc Sinh dứt khoát chạy về phía hai người bọn họ!

Người chưa chết, nhưng ép buộc hồn lìa khỏi xác, đó là ly hồn thuật so với xé rách máu thịt còn muốn đau đớn hơn!

Sử dụng linh hồn khi sắp chết để kết thúc mọi chuyện.

Ánh sáng trắng ôn nhu vây quanh Hình Ngọc Sinh, giống như cha mẹ ôm ấp y lần cuối, trong lúc hoảng hốt y nghe được giọng Hình mẫu ôn nhu nói bên tai: "Sinh nhi, ngươi phải kiên cường, sống tiếp thật tốt..."

Thân thể Hình Ngọc Sinh nháy mắt biến thành trong suốt, cho đến khi đột nhiên biến mất ở trong không khí.

Gió đêm xuyên qua trong rừng cây, ánh trăng lạnh hơi yếu dường như càng trở nên mờ mịt hơn.

Hình Ngọc Sinh ngơ ngác rơi lệ, thi thể cha mẹ y mềm nhũn trượt xuống dưới người Thủy Bá, không còn hô hấp.

Y bi thương ngước mắt lên trời kêu to, nhưng mà thế gian này dường như chỉ còn dư lại một mình y, không có ai thấy được y, không có ai nghe được giọng của y. Y xông tới, muốn ôm chặt thi thể cha mẹ, nhưng mà hai tay lại trực tiếp xuyên qua thi thể.

Cái gì... cũng không bắt được...

Phu thê Hình gia vừa chết, Thủy Bá lại không thể hấp thụ tinh khí trên người bọn họ, mắt thấy Hình Ngọc Sinh biến mất ở trước mặt mình, nó càng tức giận đến phát điên! Nó xoay đầu, đôi mắt u ám xanh biếc như xương cốt nhìn chằm chằm vào trên người thôn dân, các thôn dân nơm nớp lo sợ, gần như sắp nhập thành một.

Đây là một bầy mất đi "Thú săn" bảo vệ, nó nghĩ đi nghĩ lại, chậm rãi nở nụ cười.

Trưởng thôn giơ gậy lên, nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi đừng tới đây! Ngươi đã đáp ứng rồi! Chỉ cần giao ra bọn họ, liền bỏ qua cho người cả thôn chúng ta!"

Thủy Bá chế nhạo nở nụ cười: "Con người ngu xuẩn, ta đã đáp ứng sao? Cho dù ta đã đáp ứng thì thế nào, ta muốn ba người, các ngươi chỉ giao ra hai người, là các ngươi làm trái lời hứa trước. Hơn nữa, chơi với các ngươi lâu như vậy, ta đã sớm đói bụng rồi, không ăn các ngươi thì ăn cái gì!"

Cái miệng lớn như chậu máu hé ra, nó phi thân đi qua, bắt được một người liền cắn.

Các thôn dân thét lên chạy trốn tứ phía, mùi máu tanh đêm nay thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.

Hình Ngọc Sinh cứ đứng như vậy thật lâu ở nơi thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt thẫn thờ.

Có người ở trước mặt y bị ăn tươi nuốt sống, có người kêu gào chạy loạn khắp nơi.

Máu tươi chảy đầy đất, chậm rãi thẩm thấu vào Kinh Nghê kiếm, nhuộm đỏ thân kiếm trắng như tuyết.

Mục Trường Đình muốn đến gần y, nhưng mà sau một khắc, thân kiếm phát ra tia sáng chói mắt, Mục Trường Đình theo bản năng nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, là từ trong ảo cảnh thoát ra ngoài.

Chẳng biết từ lúc nào Hình Ngọc Sinh đã rút Kinh Nghê kiếm ra, y nắm rất chặt, gân xanh trên tay nổi lên.

Lúc này sắc mặt y trắng bệch, viền mắt đỏ chót, toàn thân đều run rẩy lên. Những khổ sở, phẫn nộ, bi ai rõ ràng như thế, trĩu nặng trên vai thiếu niên đơn bạc, làm cho người ta không thở nổi.

Hết thảy ảo cảnh quá mức chân thực, giống như lịch sử tái diễn, Mục Trường Đình bị lây cảm động, viền mắt cũng đỏ một chút.

Hắn rất muốn an ủi, lại không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì. Cẩn thận tới gần, Mục Trường Đình giơ tay ôm y vào trong ngực, Hình Ngọc Sinh cũng không nhúc nhích, mặc cho hắn nhẹ nhàng ôm.

Mộ kiếm địa rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của hai người.

Mục Trường Đình đương nhiên sẽ không quên, Hình Ngọc Sinh không thích người khác chạm vào y, hắn tỉnh táo lại, vừa định rút tay lui về phía sau một bước, Hình Ngọc Sinh chợt giơ cánh tay lên, đem hắn ấn vào trong l*иg ngực.

Mục Trường Đình ngẩn người, Hình Ngọc Sinh đã chôn đầu thật sâu đi vào cần cổ trắng nõn của hắn.

Đây là một loại dáng vẻ tìm kiếm an ủi, Mục Trường Đình đương nhiên không dám từ chối, cũng không dám động, cứng nhắc giơ tay lên một lát, lại lần nữa dừng ở trên lưng của y, khẽ vỗ nhẹ.

Một giọt nước mắt ấm áp bỗng nhiên rơi vào cần cổ, Mục Trường Đình như bị đốt nóng, cả người hơi rụt về sau một cái.

Hình Ngọc Sinh lại cho rằng hắn muốn đẩy mình ra, theo bản năng giơ hai tay ra ôm Mục Trường Đình càng chặt hơn.

Nhiệt độ trên người ấm áp cùng nhiệt độ lạnh băng trên người y hình thành sự chênh lệch rõ ràng, khiến cho y không tự chủ được tham lam hít lấy, đây phảng phất như là duy nhất trên thế gian, ấm áp duy nhất có thể nắm chặt.

Trái tim đập kịch liệt, đó là cảm giác động tâm chưa bao giờ có.

Hình Ngọc Sinh vừa sợ hãi hắn nghe được, lại không nỡ buông tay ra, trong lúc nhất thời lại có chút tiến thối lưỡng nan.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm lên rung chuyển cả hố cốc, ngay cả mấy vạn thanh kiếm cắm trên đất cũng mãnh liệt run rẩy.

Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một con Hỏa kỳ lân đi tới, vòng qua thanh kiếm bản to ở chính giữa, đứng ở nơi cách bọn họ không xa. Mục Trường Đình vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần thú, hơn nữa còn là hình thể khổng lồ như vậy, uy phong lẫm liệt, trong mắt không tự chủ được lộ ra thán phục. Hỏa kỳ lân kia lắc đầu, mắt lom lom nhìn bọn họ chằm chằm.

Hình Ngọc Sinh giơ Kinh Nghê kiếm lên, lạnh lùng nhìn nó.

Hỏa kỳ lân này toàn thân đao thương bất nhập, làm sao có thể liều mạng với nó chứ?

Mục Trường Đình vỗ vỗ tay Hình Ngọc Sinh, ra hiệu y trước tiên bỏ kiếm xuống, Hình Ngọc Sinh vẫn đề phòng như cũ, nhưng mà trầm mặc trong chốc lát, lại ngoan ngoãn làm theo ý tứ của Mục Trường Đình thu hồi trường kiếm.

Mục Trường Đình lộ ra một nụ cười hiền hòa, nói với Hỏa kỳ lân: "Hỏa kỳ lân tiền bối, chúng ta đi vào trong này, chỉ vì muốn lấy lại bội kiếm của chúng ta, cũng không có ác ý gì khác, mong tiền bối thủ hạ lưu tình, thả chúng ta trở lại."

Hai mắt Hỏa kỳ lân đỏ ngầu dừng ở trên người Mục Trường Đình, một giọng nói trầm thấp thông qua phương pháp truyền âm chợt vang lên ở trong đầu bọn họ: "Kiếm đã tiến vào mộ kiếm địa, thì không còn là của các ngươi, để kiếm lại, các ngươi có thể tự mình rời đi."

Mục Trường Đình cười nói: "Kiếm này đối với chúng ta mà nói rất là quan trọng, không thể không lấy, mong rằng tiền bối thứ lỗi."

Hỏa kỳ lân đợi ở mộ kiếm địa này, bảo vệ ma kiếm đã được hơn ngàn năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người thấy nhiều kiếm tốt như vậy cũng không động lòng tham, chỉ một lòng lấy đi bội kiếm của mình. Hơn nữa theo nó thấy, thanh Kinh Nghê kiếm này tuy rằng không tệ nhưng cũng không thể coi là hàng đầu.

Hỏa kỳ lân đột nhiên thay đổi chủ ý: "Được thôi, muốn lấy kiếm cũng được, tiểu tử ngươi thú vị, giữ lại theo ta trông coi kiếm, kiếm liền để cho ngươi lấy đi, thế nào?"