Chương 14: Chém gϊếŧ yêu vật

Khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng khuất ở trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn sang.

"..." Mục Trường Đình nhịn xuống kích động muốn mắng người, nếu như không bị yêu vật ở Viên Dực sơn gϊếŧ chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hình Ngọc Sinh hù chết, cái tên này bước đi đều không có tiếng động như vậy sao?!

Mục Trường Đình buồn bực thu bội kiếm về đang muốn nói chuyện, Hình Ngọc Sinh bỗng nhiên cau mày, nhẹ giọng nói: "Nhỏ giọng chút, ta nhìn thấy có gì đó đi theo ngươi, thế nhưng nó giống như tương đối mẫn cảm với âm thanh vậy, ta vừa đến gần, nó liền lập tức rút lui."

Khó trách Hình Ngọc Sinh mới nãy vô thanh vô tức tới gần hắn, Mục Trường Đình lập tức cũng cảnh giác lên.

Ở địa giới âm khí cực thịnh này, cũng không biết yêu vật nơi này đã hại bao nhiêu tính mạng phàm nhân, mới có thể dưỡng thành như vậy.

Hai người lưng tựa lưng, song song giơ lên bội kiếm, ánh mắt ở trong rừng cây khô nhanh chóng xẹt qua, Mục Trường Đình nhỏ giọng phân tích: "Nó có tay, vừa nãy vỗ bả vai ta, cho nên có thể là có hình thái con người."

Hình Ngọc Sinh suy nghĩ một chút, phỏng đoán: "Có phải là âm quỷ hay không? E rằng nó không phải mẫn cảm với âm thanh, chỉ là mẫn cảm với khí tức của con người, thời điểm ta tới gần, nó không phải là nghe thấy âm thanh, mà là nhận biết được khí tức ta tới gần?"

Mục Trường Đình nhếch môi cười cười: "Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."

Hai ngón tay hắn lục lọi trong túi càn khôn, một tờ linh phù kẹp ở đầu ngón tay, Mục Trường Đình thấp giọng niệm: "Âm quỷ yêu mỵ, mau chóng hiện hình!" Linh phù hô xong lập tức bốc cháy, Mục Trường Đình xoay ngang quăng bay ra ngoài, một ngọn lửa sáng ngời ở trong rừng cây khô bay dạo quanh một vòng, lúc này sáu cái mặt trắng bệch ngẩng đầu lên dưới ánh lửa, âm u thăm thẩm nhìn chòng chọc bọn họ.

Sáu âm quỷ này khó khăn lắm mới vây được hai người bọn họ vào giữa, tại thời điểm ngọn lửa bị dập tắt, âm quỷ kêu lên rồi nhào tới!

Hai người thiếu niên cũng không yếu thế, nhấc kiếm lên, xông ra ngoài!

Mục Trường Đình một cước đá bay một con, lúc nó còn chưa kịp bò dậy, liền phi thân tới, trường kiếm theo động tác tinh tế của hắn hạ xuống đâm xuyên qua thân thể âm quỷ! Âm quỷ gào lên, thân thể đột nhiên bốc cháy, cuối cùng hóa thành tro bụi!

Mục Trường Đình đang muốn đứng lên, dưới chân đột nhiên bị ném qua một con âm quỷ nửa chết nửa sống, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, tiện tay liền bồi thêm một đao.

Nhưng mà kế tiếp rất kỳ quái, Mục Trường Đình đánh đánh, Hình Ngọc Sinh thì lại đem âm quỷ đưa đến trên tay hắn giải quyết.

... Đây là có ý gì? Báo đáp lúc trước hắn giúp y che giấu sao?

Đợi đến khi sáu con âm quỷ đều được giải quyết xong, Mục Trường Đình thu kiếm vào vỏ, rồi cười nói: "Ta không nghĩ tới ngươi cố ý giúp ta, nếu là như vậy cho dù ta có lấy được vị trí số một, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cuộc tranh tài lần này liên quan đến việc sau này bái ai làm sư phụ, lẽ nào ngươi không muốn biểu hiện tốt một chút, bái được một sư phụ lợi hại?"

Hình Ngọc Sinh không nói tiếng nào mà chỉ nhìn hắn.

Mục Trường Đình từng bước đi tới: "Ta biết ngươi có thiên phú, nhưng hảo kiếm vẫn cần được phóng thích, huống chi là con người?"

Hắn nói nhiều như vậy nhưng Hình Ngọc Sinh chỉ quan tâm tới một chuyện: "Vậy ngươi muốn bái ai làm sư phụ?"

Chân mày Mục Trường Đình khẽ cau lại, không chút nghĩ ngợi đáp: "Đương nhiên là chưởng môn tiên tôn lợi hại nhất."

"Ừm." Hình Ngọc Sinh gật đầu, "Đi thôi."

Mục Trường Đình cũng không biết y có nghe lọt được hay không, một bên đi theo y về phía trước, một bên đưa tay nói: "Đem Băng Lăng kính của người cho ta mượn xem một chút, cũng không biết Khỏa Ngân Thụ có phản ứng hay không."

Rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, vẫn rất hiếu kỳ thành quả chiến đấu của mình.

Hình Ngọc Sinh móc ra đưa cho hắn, Băng Lăng kính chỉ lớn bằng bàn tay, Mục Trường Đình dùng một tay là có thể cầm được.

Hắn cúi đầu nhìn, trên mặt kiếng còn sót lại hình ảnh: Trong rừng cây khô, hai người thiếu niên sóng vai đi chung với nhau, có một người thậm chí cúi đầu chuyên chú nhìn cái gì đó. Ồ, đây là hai người? Bóng lưng của bọn họ sao lại quen như vậy, chỉ là hình ảnh này giống như hơi nước mơ hồ, hình ảnh càng ngày càng gần, chỉ lát nữa là có thể nhìn rõ ràng...

Hình Ngọc Sinh hơi thay đổi sắc mặt, đoạt lại Băng Lăng kính!

Đầu ngón tay ở trên mặt kính lướt nhanh một chút, linh lực như là sóng nước từ mặt kính dập dờn mở ra, lúc này hình ảnh chuyển một cái liền biến thành một gốc cây Khỏa Ngân Thụ đắm chìm trong nắng sớm.

Hình Ngọc Sinh lúc này mới đem Băng Lăng kính đưa lại cho hắn, Mục Trường Đình không hiểu ra sao, nhưng bây giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên Khỏa Ngân Thụ, cũng không có để ý tới phản ứng kỳ quái lúc này của Hình Ngọc Sinh.

Chỉ thấy trên Khỏa Ngân Thụ, ngoại trừ trên đỉnh nở rộ một bông hoa trắng nhỏ, ở trên chạc cây, mới có thêm ba cái nụ hoa nhỏ.

Thật là thú vị! Chỉ có điều chém gϊếŧ sáu con âm quỷ, mới chỉ có ba cái nụ hoa nhỏ, ngay cả hoa nở cũng không có, có thể thấy được những âm quỷ này đẳng cấp tương đối thấp.

Mục Trường Đình nhìn xong, còn muốn nhìn Khỏa Ngân Thụ của Hình Ngọc Sinh. Vốn Hình Ngọc Sinh cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, nhưng thấy Mục Trường Đình muốn nhìn, cũng chỉ đành theo ý hắn, đầu ngón tay y điểm một cái, sau đó mặt kính gợn sóng rung động, xuất hiện Khỏa Ngân Thụ giống y như đúc như vừa nãy, trên chạc cây cũng có ba cái nụ hoa nhỏ!

Nếu không phải Khỏa Ngân Thụ nhận chủ, khi đem mặt kính nhắm ngay Hình Ngọc Sinh, Khỏa Ngân Thụ sẽ lấp loé bạch quang hơi yếu, Mục Trường Đình gần như cho là cái cây Khỏa Ngân Thụ này là gốc cây vừa nãy kia của mình.

Mục Trường Đình hỏi: "Trước đó, ngươi có gϊếŧ qua yêu vật khác sao?"

Hình Ngọc Sinh lắc đầu, vẻ mặt cũng có chút nghi hoặc: "Lẽ nào cùng nhau hành động, tinh nguyên của yêu vật có thể chia đều cho Khỏa Ngân Thụ?"

Mục Trường Đình cười cười: "Ai nha, thật là xảo quyệt, nói là đem quy tắc tranh tài đều nói cho chúng ta biết. Nhưng mà thời điểm nhảy xuống truyền tống trận, bọn họ lại chưa nói rõ ràng, địa điểm mỗi người chúng ta truyền tống đến là ngẫu nhiên. Hiện tại, lại phát hiện cá nhân tác chiến với nhiều người cùng tác chiến lấy được tinh nguyên khác nhau, xem ra là bọn họ muốn chúng ta tự mình đưa ra lựa chọn."

Cá nhân tác chiến với nhiều người cùng tác chiến cũng coi như là mỗi người có lợi và hại đi.

Nếu như có năng lực mạnh, cá nhân tác chiến đương nhiên càng có lợi, nhưng nguy hiểm cũng sẽ tương đối lớn.

Nhiều người tác chiến tuy rằng sẽ chia đều tinh nguyên lấy được với những người khác, nhưng ý nghĩa của chuyện này chính là, nhiều người thì sức mạnh lớn hơn, bọn họ cũng giảm bớt được nguy hiểm.

Kỳ thực thực lực của Mục Trường Đình với Hình Ngọc Sinh đều không yếu, hoàn toàn có thể tách ra hành động, phần thắng càng lớn hơn nữa. Nhưng Mục Trường Đình xem ý tứ của Hình Ngọc Sinh, dường như là không có tính toán muốn tách ra.

Được thôi, hai người cũng có đấu pháp của hai người, ít nhất bọn họ phối hợp vẫn rất ăn ý.

Mục Trường Đình chỉ do dự trong chớp mắt, liền từ bỏ ý nghĩ khuyên Hình Ngọc Sinh với mình tách ra.

Dọc theo đường đi, bọn họ chém gϊếŧ không ít yêu vật cấp thấp.

Những yêu vật này số lượng rất nhiều, lại quấn người, không có ý thức của mình, ngửi thấy được mùi thịt đã muốn nhào tới.

Gϊếŧ chúng nó tốn thời gian lại hao sức, mặc dù không nguy hiểm gì quá lớn, nhưng mà thực sự tiêu hao tinh lực, nếu cứ tiếp tục kéo dài, thật sự là hạ sách. Lại gϊếŧ xong một đợt yêu vật, Mục Trường Đình ngồi dưới tàng cây thở dốc: "Không được, mệt quá..."

Hình Ngọc Sinh ngồi ở bên cạnh hắn, yên lặng lấy ra túi nước đưa cho hắn.

Mục Trường Đình cười tiếp nhận, ừng ực ừng ực uống một hớp lớn, mới thoải mái thở ra một hơi dài.

Hình Ngọc Sinh suy tư chốc lát rồi nói: "Chúng ta ở đây nghỉ một lát, chờ một lúc nữa trực tiếp vòng qua yêu vật cấp thấp, đi vào phía trong Viên Dực sơn" Hắn lấy ra Băng Lăng kính, đầu ngón tay điểm điểm mấy lần, hình ảnh biến ảo mấy góc độ, mãi đến khi xuất hiện một cái sơn động sâu thẳm, hắn mới dừng lại, đưa cho Mục Trường Đình xem.

"Nơi này, hẳn là có ma vật cao cấp, Băng Lăng kính điều tra chỉ có phạm vi mười dặm nơi này không có dấu hiệu yêu vật cấp thấp hoạt động."

Mục Trường Đình không nhịn được khen: "Ta phát hiện, đồ vật này sử dụng rất được, có thể dùng để nhìn người."

Dù có đánh vỡ đầu Mục Trường Đình, hắn cũng không nghĩ ra nếu như Băng Lăng kính có thể dùng để tìm kiếm yêu vật, đương nhiên cũng có thể dùng để loại trừ những chỗ nào có yêu vật cấp thấp, những chỗ nào không có.

Chỗ nào không có, khẳng định chính là nơi ở của ma vật cao cấp!

Hình Ngọc Sinh nghe xong, động tác trên tay liền dừng lại một chút, không có phản bác cũng không có trả lời.

Y dĩ nhiên là không nghĩ, cũng sẽ không để cho Mục Trường Đình biết, lúc trước y lựa chọn Băng Lăng kính này căn bản không có phí tâm nghĩ đến cái gì. Chỉ là y nhớ tới, cha mẹ đã từng nói, rất ít người biết Băng Lăng kính có thể dùng để tìm người, bản thân người nắm vật chỉ cần nắm giữ linh lực tương đối tinh khiết, rồi dùng máu người làm trung gian tiến hành mở ra, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả tìm người.

Hai người nghỉ ngơi một chút, liền đi về hướng bên trong Viên Dực sơn.

Dọc theo đường đi đều không gặp phải Phó Tức Phong, ngược lại gặp được mấy người đệ tử đồng môn. Nữ đệ tử đa phần đều đi một đoàn, cùng nhau hành động, nam đệ tử thì ngược lại, đơn độc hành động tương đối nhiều.

Cũng không phải là không có người kín đáo có ý biểu lộ ra ý muốn đi cùng với bọn họ thành một nhóm, thế nhưng Hình Ngọc Sinh thường thường mặt lạnh bước đi nhanh chóng, Mục Trường Đình thậm chí không kịp đợi bọn hắn chào hỏi xong liền vội vã đuổi theo.

Có một lúc Hình Ngọc Sinh đi được xa, Mục Trường Đình qua thật lâu mới đuổi theo, sau đó liền phát hiện Hình Ngọc Sinh không nhúc nhích đứng ở nơi đó chờ hắn, vẻ mặt có chút hơi cứng ngắc cùng căng thẳng.

Càng tiếp cận bên trong Viên Dực sơn, âm khí càng mạnh.

Hai người càng thận trọng hơn, Mục Trường Đình cau mày, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, bỗng nhiên dừng lại không đi: "Thật sự giống như sắp đến rồi, ngươi nhìn lại Băng Lăng kính một chút xem, có thể nhìn rõ bộ dáng ma vật kia hay không."

Hình Ngọc Sinh kiểm tra lại một lần nữa, trên Băng Lăng kính vẫn chỉ cho thấy hình ảnh một cửa động.

Bọn họ đang dừng lại cùng nhau thảo luận, đúng vào lúc này, một tiếng rít lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh!

Ngay sau đó, một nữ đệ tử lảo đảo chạy trốn về phía bọn họ, trong miệng kêu lên: "Cứu mạng! Cứu mạng a! Ai tới cứu lấy chúng ta!"

Nhìn thấy đồng môn, trong nháy mắt nữ đệ tử kia liền khóc lên, sốt ruột mà chỉ vào phương hướng phía sau nói: "Bích Vân còn ở bên trong! Van cầu các ngươi, mau mau cứu nàng!"

Mục Trường Đình vội vàng nói: "Ở nơi nào? Ngươi mau dẫn đường!"

Nữ đệ tử kia rưng rưng gật đầu, xoay người chạy: "Ở trong một cái sơn động, ngay ở phía trước!"

Các nàng cũng là trong lúc vô tình đi tới đây, sau khi nghe thấy âm thanh ma vật phát ra, theo tiếng tìm được sơn động.

Vốn tưởng rằng nơi này chỉ có yêu vật thông thường, ai biết sau khi đi vào, liền đạp phải một đống xương cốt!

Nàng nhát gan, âm thanh thét chói tai thức tỉnh ma vật. Ma vật gầm thét lên muốn tới tóm các nàng, thời điểm tình thế cấp bách, Bích Vân đi cùng với nàng vận dụng hết linh lực, đẩy nàng ra khỏi động, nói nàng đi mau.

Mục Trường Đình hỏi nàng có thấy rõ ma vật là gì hay không, nàng nói bên trong tối đen như mực, lúc đó lại tương đối hoảng loạn, chỉ nhớ rõ nó có đôi mắt đỏ ngầu, vô cùng cao to, trên người mọc lông dài, phát ra tiếng kêu quỷ dị khó nghe, như là âm thanh cưa gỗ.

Hình Ngọc Sinh hỏi tên đầy đủ của Bích Vân, dùng Băng Lăng kính tra xét Khỏa Ngân Thụ của nàng, rồi nói với Mục Trường Đình: "Nàng còn chưa có chết, cũng không hề dùng truyền trận phù."

Mục Trường Đình than thở một tiếng, nàng không sử dụng truyền trận phù, không biết là không có cơ hội dùng, hay là không muốn dùng.

Đi tới cửa động, Mục Trường Đình dặn dò nữ đệ tử đợi ở bên ngoài, liền cùng Hình Ngọc Sinh đi vào.