Chương 26: Em đã chết rồi

Ngày mới bắt đầu với những tia nắng đầu tiên chiếu rọi qua cửa sổ, hắt lên gương mặt yên bình đang ngủ của Quyên. Câu chuyện đã xảy ra đêm qua sẽ chỉ có mình cô biết, và nó sẽ không có ai biết được nữa. Một đêm âm lịch đầy những biến động.

Quyên thức dậy với một tâm trạng cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Hình ảnh người thân đêm qua cứ không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô khiến cô không thể tập trung được một việc gì cho ra hồn. Cảm giác mất mát, cô độc, bị bỏ lại một mình mình trên đời thực không có gì dễ chịu cho lắm đối với một đứa lớp năm đang ngày ngày cố gắng đeo lên lớp mặt nạ lạnh lùng.

Dù sao, hôm nay Quyên còn có việc quan trọng hơn nhiều.

Có lẽ cô sẽ lại đạp xe đạp đến trường. Bà Vân dạo này khá bận rộn, ngay cả ngày chủ nhật cũng không có ở nhà.

Quyên mở cửa đi ra ngoài với chiếc xe đạp nhỏ, bất chợt từ đâu ập đến một sinh vật lạ.

"Quyên!"

Cô giật thót mình theo phản xạ khi sinh vật lạ ấy diện nguyên một màu xanh lam trên người. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Quyên mặt lạnh te nhìn Minh.

"Đồ dở hơi."

"Hihi, Minh dở hơi bốn mùa mà lị. Minh đến sớm để đón Quyên đó nghe, cảm động hông?"

Lại còn cố tình biến tấu giọng nói...

"Ờ..."

Minh như chỉ đợi câu nói đó, đột nhiên bừng bừng khí thế như có ngọn lửa bao trùm toàn thân.

"Đã bảo mọi việc cứ để Minh lo hết mà! Nhưng chủ nhật này cậu lên trường để làm gì vậy?"

... Quyên hình như cảm thấy có cái đuôi vẫy vẫy.

"Cậu sẽ biết nhanh thôi."

Sau rằm âm lịch, thờ tiết buổi sớm quang đãng, mang lại cảm giác dễ chịu và thoải mái. Quyên suy nghĩ mãi về những hình đầu lâu màu đỏ và người đã vẽ chúng. Người đó chắc chắn là một

người trong trường, không thể là người bên ngoài vào vẽ bậy được. Sáng thứ hai có chào cờ, thường thì mọi người sẽ đến khá sớm để trực nhật nên người đó sẽ không thể ra tay được. Chính vì vậy... chủ nhật là một ngày tuyệt vời để hành sự.

Xe của Minh đến gần cổng trường thì dừng lại. Quyên và Minh xuống xe, còn chiếc xe thì từ từ di chuyển sang một nơi bí mật nào đó để chờ đợi.

"Bây giờ thì mình làm gì?"

"... Trèo tường."

"Sao mình không đi cổng chính hả idol?"

Quyên nhìn Minh vẻ "ngốc thế cơ á".

"Lộ thiên cơ đó, đồ ngốc."

Minh như nghe thấy điều lạ, hai má đỏ bừng lên tràn trề sức sống.

"Quyên gọi mình là "đồ ngốc"..."

Cô lắc đầu ngao ngán, chân nhanh nhảu bước đi xung quanh bức tường vàng của trường, cố gắng tìm điểm hở để leo vào.

Được một lúc, Quyên thu hoạch được ngoài dự kiến.

"Minh, Minh lại đây xem này."

"Cái gì thế?"

Bức tường cao chót vót đương nhiên là một rào cản tương đối khó khăn với hai đứa lớp năm. Thế nhưng không hiểu sao trong một góc tường, phía sau một bụi rậm khả nghi lại có một cái lỗ tròn tròn đủ để một đứa trẻ con chui qua.

Hai đứa nhìn nhau một lúc lâu, không nói gì với nhau nhưng hiểu rất rõ ý nhau.

"Chui qua đó á?"

Minh không chắc chắn hỏi lại.

"Cậu nghĩ sao?"

"... Đó có thể là một ý tưởng hay."

"..."

Quyên không nói gì mà hướng cái lỗ tròn chuẩn bị chui qua.

Minh sợ hãi nhìn Quyên bò qua cái lỗ, đầu đổ mồ hôi ròng ròng.

Hình như cậu chưa bao giờ chui qua một cái lỗ như thế. Nếu mà chui không đúng cách, liệu có khi nào Quyên nghỉ chơi luôn không...

Thôi kệ, cứ chui qua giống Quyên là được.

Hai đứa nhanh chóng xuất hiện phía sân sau của trường, nơi mà camera trường và bảo vệ trực không để ý đến.

"Bây giờ mình đi đâu hả idol?"

"Đừng gọi là idol nữa, gọi bình thường thôi. Giờ hai đứa mình sẽ đến phòng học trước tiên."

Nếu hôm qua là phòng học của Quyên thì có khả năng hôm nay sẽ là phòng bên cạnh.

Hai đứa thân hình nhỏ, dễ cúi người đi bên dưới bức tường hành lang nên camera không thể chiếu tới. Hai đứa cũng phải cố gắng nhất có thể để di chuyển trong im lặng, đi nhẹ nói khẽ.

Minh lại hỏi.

"Chúng mình đang làm gì thế?"

"Bắt trộm."

"À, ra là bắt trộm."

Vì đang suy nghĩ xem nên tìm cách nào để bắt được người đó nên Quyên không mấy để ý câu hỏi vừa rồi, trả lời bừa.

Nấp phía sau bức tường cạnh cầu thang, hai đứa thò mặt ra để xem có tiếng động hay cửa phòng có mở hay không. Quả nhiên.

Quyên ra hiệu cho Minh đi theo một cách khẽ khàng nhất, sau đó tiến dần đến cánh cửa phòng học đang mở toang ra và có tiếng chân người bên trong.

Hai người ập vào bất ngờ.

"Chúng tôi bắt quả tang cậu nhé "

Quyên nói lớn khi ập vài trong, sau đó hai người nín lặng.

"Các cháu đang làm gì thế?"

Đó là cô lao công của trường. Cô ấy đang quét dọn căn phòng chứa đầy giấy và túi nilong.

"À... Bọn cháu đang chơi trốn tìm ạ! Bọn cháu đi trước đây ạ!"

Nhanh chóng xử lí tình huống khó xử trước mắt, Quyên kéo Minh chạy nhanh ra ngoài dưới con mắt tò mò của cô lao công.

Hai đứa tìm đại một bức tường nào đó ẩn thân, sau đó Quyên lại chăm chăm nhìn về phía căn phòng đang mở đó.

"Cô ấy là trộm à?"

Trước câu hỏi ngô nghê của cậu bạn, Quyên chỉ đành nước thở dài.

"Không. Có lẽ bọn mình đã nhầm phòng rồi, suy đoán của tớ cũng đã nhầm rồi..."

Quyên đang định bỏ cuộc để kéo Minh về thì chợt nhận ra điều gì đó không ổn.

"Không đúng. Tại sao nhân viên quét dọn lại quét độc mỗi một căn phòng, trong khi các phòng khác đều khóa kín cửa? Cô ấy nhất định có điều gì đó mờ ám."

Minh hiểu được đại khái, gương mặt cũng theo đó mà căng thẳng.

"Tớ hiểu rồi. Cô lao công nhất định là kẻ xấu."

"Ừm."

Quyên hài lòng gật đầu.

Hai đứa thận trọng quay lại, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu như cô lao công là người đã vẽ bậy, thì điều này hẳn khó có thể xảy ra. Một người lớn khẳng định sẽ không làm trò mèo này, Quyên chỉ có thể đoán cô ấy đang bao che cho một ai đó khá là nhỏ tuổi. Với lại, một cô lao công đã làm việc lâu năm tại trường sẽ không làm ra mấy trò có thể ảnh hưởng đến số tiền ít ỏi hàng tháng chỉ đủ để nuôi mấy miệng ăn trong nhà. Nếu Quyên đoán không nhầm...

"Con cảm ơn cô ạ!"

"Không có gì đâu con. Lần sau đừng quện đồ gì ở lớp nữa nha!"

"Vâng!"

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi trong lớp diễn ra, Quyên và Minh nhanh chóng nấp sau cánh cửa, chờ cô lao công đi ra thì mới dần thò mặt ra lần nữa. Lần này, thận trọng và quyết đoán, sau khi chắc chắn không còn hình bóng cô lao công trên cầu thang thì Quyên mới nói to một cách chậm rãi và bình tĩnh.

"Cậu là ai? Sao cậu lại làm mấy thứ này?"

Trước mắt hai người là cô gái nhỏ trông khá quê mùa, da đen, tóc dài xù nhưng vẫn buộc gọn gàng. Cô bé đang cầm

bàn chải nhỏ màu đỏ quét từng đường dài lên trên bàn ghế. Cô bé giật thót khi nghe thấy tiếng người gọi mình.

"Cậu là trộm à?"

Minh hỏi với ánh mắt nghi ngờ.

"Không... Không phải, em không phải trộm..."

Cô bé có vẻ luống cuống khi có người bắt quả tang mình vẽ bậy.

"Em..."

Cô bé ngập ngừng, nói không lên lời, trong khi đó không dám nhìn thẳng Quyên mà cứ nhìn đi nơi khác.

"Em... chết rồi. Em chỉ có thể làm như thế này thôi."

Hai người còn lại nghe như có tiếng sấm bên tai, một điều hết sức phi lý lại thoát ra từ miệng một cô bé đang đứng sờ sờ trước mắt.