Phương Chi Chúc không cảm thấy bản thân là người tốt, nhưng y tuyệt đối không tán thành việc gϊếŧ người vô tội. Suy nghĩ này chính là điểm mấu chốt, những thứ khác không đủ trở thành lợi ích để y quyết định 'hợp tác'.
"Hợp tác chuyện gì?"
Đối phương thành thật trả lời: "Đối phó một người."
Phương Chi Chúc: "Ai?"
"Một người rất lợi hại." – Đối phương nhìn chằm chằm y, cứ như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nét mặt nào: "Ngươi có quen đấy —— Là Ma quân."
Phương Chi Chúc hơi bất ngờ, y cứ nghĩ không có ai biết thân phận thật sự của Vệ Ương.
Y cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ: "Ta không hiểu ý ngươi."
Đối phương: "Nếu đã dám bắt đệ đệ của ngươi, tất nhiên bọn ta đã sớm có chuẩn bị. Các hạ không cần phủ nhận."
Phương Chi Chúc nghĩ, thì ra là vậy. Y không giả vờ nữa, nói thẳng: "Ta sẽ không giúp các ngươi."
Y làm ngơ trước sắc mặt khó coi của đối phương: "Các ngươi hẳn biết rõ tu vi của hắn hơn ta." Nếu không thì bọn họ sẽ không ra hạ sách này, ở địa giới Yến Châu lại dám đắc tội với Phương gia, nghĩ thôi cũng biết không phải chuyện dễ sống.
Đối phương không để tâm: "Ta đã nói rồi, chuyện đến nước này bọn ta tự có cách, chỉ cần ngươi chịu phối hợp."
Phương Chi Chúc: "Làm gì?"
"Không cần ngươi nhọc lòng đâu." – Đối phương úp úp mở mở: "Chỉ cần ngươi gật đầu, bọn ta sẽ lập tức thả đệ đệ của ngươi, đàm bảo không làm hắn bị thương."
Phương Chi Chúc không có gì để nói, Phương Chi Trần nằm trong tay đối phương chẳng khác nào nắm giữ điểm yếu của y. Những biện pháp thoát thân không cần động võ mà y nghĩ ra đều tạm thời vô dụng.
Y có thể bỏ mặc bản thân, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc sự an toàn của đệ đệ.
Phương Chi Chúc mở miệng: "Muốn ta làm gì?"
Thấy y chịu thỏa hiệp, đối phương liền tươi cười: "Rất đơn giản, bọn ta muốn dùng ngươi làm mồi nhử để dẫn dụ Ma quân tới đây. Những chuyện còn lại không cần phiền đến ngươi."
Đúng là rất đơn giản và rõ ràng, nhưng mà: "Sao các ngươi dám khẳng định Ma quân nhất định sẽ đến?"
Người nọ cười to: "Bọn ta tự có cách của mình. Thế nào? Ma quân đổi lấy đệ đệ, cuộc trao đổi này không ai chịu thiệt cả."
Phương Chi Chúc: "Ta không quen biết các ngươi." – Y không thể tùy tiện tin tưởng những người này.
"À, là ta thiếu sót." – Đối phương đứng dậy, cầm lấy quạt hương bồ múa may hai cái: "Mời."
Con đường thẳng tắp, cả quán trà và sóng nhiệt cuồn cuộn vừa nãy bỗng biến mất, Phương Chi Chúc thậm chí còn đang suy trì tư thế ngồi ngay ngắn. Sau đó, y nhìn thấy Phương Chi Trần ở ngoài, cách mình vài bước chân.
Đệ đệ cũng đồng thời nhìn thấy y, lập tức kêu lên: "Đại ca!"
Phương Chi Chúc nhìn hắn: "Không sao chứ?"
Phương Chi Trần gật đầu lia lịa: "Ta không sao. Xin lỗi ca, liên lụy đến huynh."
Ông chủ quán trà ở bên cạnh nói chen vào: "Đệ đệ à, ngươi đi trước đi nhé."
Phương Chi Chúc: "Không được, hắn đi theo ta."
Ông chủ giật mình: "Không phải ngươi muốn cứu hắn à?"
Phương Chi Chúc: "Ta nói rồi, ta không quen biết các ngươi."
Phương Chi Trần yếu ớt nói: "Ca, ta cảm thấy......"
Phương Chi Chúc liếc ngang một cái khiến đệ đệ biết điều ngậm miệng lại.
Đối phương cũng không cố ý gây khó dễ, một mình ra ngoài trong chốc lát, khi trở về thì nói với Phương Chi Chúc: "Chuẩn bị đi. Mời."
Phương Chi Chúc nghe theo đứng dậy, nói: "Ma quân không ngu xuẩn như vậy đâu."
"Ngươi không cần lo" – Đối phương lại nở nụ cười: "Chỉ cần là ngươi, Ma quân chắc chắn sẽ tới."
Phương Chi Chúc không tỏ ý kiến: "Các ngươi hiểu hắn rất rõ ư?"
"Không cần phải hiểu, người trong giang hồ có ai không biết Ma quân đối với Dư Trường Tín tình cảm sâu nặng. Lần này chỉ cần bọn ta......"
Phương Chi Chúc dừng lại, y cảm thấy tâm can mình như bị móng vuốt sắc nhọn cào xé, như cố moi móc ra sự thật mà y cố tình chôn vùi trong ký ức. Toàn thân hơi run rẩy, y vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm đặt bên đầu gối: "Ta không phải Dư Trường Tín."
Đối phương mải mê nói hoài không dứt, nghe y nói vậy thì sửng sốt.
Phương Chi Chúc đứng lên, nói từng câu từng chữ thật rõ ràng: "Ta là Phương Chi Chúc."
"......" Người nọ cảm thấy y đang nói giỡn: "Đừng đùa, trong tay bọn ta có bức họa của Dư Trường Tín, tuyệt đối không thể sai!"
Phương Chi Chúc lạnh nhạt: "Ta không phải Dư Trường Tín."
Người nọ còn muốn nói tiếp, Phương Chi Trần nóng nảy: "Đừng nhiều lời. Đây là ca ca của ta, không phải Dư Trường Tín mà ngươi nói."
Phương Chi Chúc: "Chi Trần, chúng ta đi!"
Người nọ lập tức nhảy qua: "Không được đi!"
Phương Chi Chúc vung tay, không nói tiếng nào mà chưởng ra linh lực.
Vang một tiếng 'Rầm' lớn, căn nhà lập tức chia năm xẻ bảy.
Phương Chi Trần trợn mắt há mồm nhìn những gã xung quanh bị hất văng rồi ngã sấp mặt xuống đất, hắn cảm thấy khó tin nhìn về phía đại ca của mình: "Ca à, huynh......"
Phương Chi Chúc: "Rời khỏi đây."
Phương Chi Trần như sực tỉnh: "Được, được. Ca, những người đó......"
"Chi Chúc!"
Một thân ảnh mang theo linh lực cường đại xé ngang không trung đang lao nhanh đến chỗ Phương Chi Chúc. Đồng thời, ở vị trí vừa phát nổ, vài ngươi ngã nằm trên đất đang lổm ngổm bò dậy bỗng dưng bị nhấc khỏi mặt đất, không thể động đậy.
Vệ Ương bắt lấy tay Phương Chi Chúc: "Ta tới trễ rồi. Chi Chúc à, ngươi......"
Phương Chi Chúc tránh hắn: "Ngươi theo dõi ta."
Vệ Ương cũng không kiêng dè: "Ta sợ ngươi xảy ra chuyện."
Phương Chi Chúc lui về sau hai bước, muốn đi qua bên kia.
Vệ Ương muốn đi theo nhưng bị Phương Chi Trần ngăn lại, hắn không kiên nhẫn nói: "Đừng nhúng tay vào chuyện của bọn ta."
Phương Chi Trần: "Lời này phải để ta nói với ngươi mới đúng."
Vệ Ương nhếch miệng: "Ta lặp lại lần nữa, đừng nhúng tay vào chuyện của bọn ta."
"Bớt làm ra vẻ người tốt đi." – Phương Chi Trần không chút nao núng: "Nếu không phải tại ngươi, đại ca sẽ không gặp chuyện như vầy."
Ánh mắt Vệ Ương lạnh lẽo: "Cút."
Phương Chi Trần: "Đây không phải lần đầu tiên đại ca bị xem là Dư Trường Tín, cũng không phải là lần cuối cùng. Chuyện ngươi gây ra lại muốn để đại ca gánh chịu hậu quả ư —— Nếu ngươi có nửa điểm áy náy thì đừng tìm huynh ấy nữa!"
Phía sau truyền đến tranh chấp kịch liệt —— nói là tranh chấp cũng không hẳn vì dường như chỉ có mỗi Phương Chi Trần to tiếng, nghe cứ như hắn đang mắng chửi một mình.
Phương Chi Chúc đi đến phía trước, xác nhận những người kia chỉ bị hôn mê mà thôi. Y đứng quay lưng về phía hai người kia, chậm rãi nhắm mắt.
Y cảm thấy rất mệt mỏi.
Trò hề náo loạn này khiến y cảm thấy kiệt sức, lúc này khi đã bình tĩnh lại, càng cảm thấy vô cùng châm chọc. Y nghĩ ra vô số lý do vì sao đối phương tìm đến mình, nhưng cuối cùng lại là vì Dư Trường Tín.
Đối phương cho rằng, y là Dư Trường Tín.
Lại là lý do này.
Ở trong mắt người khác, y vẫn là một Dư Trường Tín khác —— một thế thân. Giống như thân phận của y ở trong mắt Vệ Ương.
Một người sống sờ sờ, có suy nghĩ và chính kiến của riêng mình, lại bị người ta xem như vật thay thế cho một người khác.
Thiên hạ này còn chuyện gì lố bịch hơn.
Đáng buồn thay, khi ông chủ nhắc đến Ma quân, y thậm chí còn nhen nhóm niềm tin rằng có lẽ hắn thật sự có một chút tình cảm dành cho mình —— không liên quan đến Dư Trường Tín, chỉ dành cho mình y.
Rõ ràng đã nói sẽ không tin tưởng hắn nữa, nhưng sâu trong đáy lòng lại ôm một nỗi chờ mong khó lòng kiểm soát.
Y nhất định là điên rồi.
"Phương Chi Chúc!"
Giọng nói quen thuộc từ phía xa dần vọng đến, kéo theo làn gió mạnh, chớp mắt đến bên cạnh y.
Phương Chi Chúc bỗng đánh ra một chưởng.
Khi quyết định tìm về quá khứ, không có giây phút nào là y muốn từ bỏ, dường như ông trời cũng nhìn thấy mong muốn của y. Dựa vào chút thiên phú của mình cùng với sự giúp đỡ của Y Thịnh, tốc độ khôi phục của y nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Đến hôm nay, linh lực vẫn chưa khôi phục đủ tám phần, tất nhiên không phải đối thủ của Vệ Ương. Nhưng y không thể nhẫn nại thêm nữa.
Ầm.
Chưởng lực như gió, vừa mạnh mẽ vừa quay cuồng khiến bụi bay đầy trời, làm nhòe đi hai mắt.
Vệ Ương không kịp phòng bị nên bị đánh lui về sau. Hắn giương mắt, khó tin nhìn Phương Chi Chúc.
Phương Chi Chúc ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ nói với Phương Chi Trần: "Nhớ dàn xếp tốt cho những người này."
Phương Chi Trần gật đầu, ý bảo hắn sẽ xử lý: "Ca, huynh không sao chứ?"
Phương Chi Chúc: "Nên đi thôi."
Vệ Ương muốn đi tới nhưng bước chân lảo đảo, chớp mắt đã không thấy Phương Chi Chúc đâu.
Phương Chi Trần đi được vài bước thì nghĩ đến cái gì đó, hắn quay đầu lại nói: "Mấy năm nay đại ca thật sự đã chịu đựng nhiều rồi, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho huynh ấy......"
"Ta nói nhiều rồi, đừng can thiệp vào chuyện của bọn ta. Ta nể mặt Chi Chúc nên mới bỏ qua cho ngươi hết lần này đến lần khác." – Giọng điệu của Vệ Ương lạnh lùng, biểu cảm hung ác nham hiểm. Đối mặt với Phương Chi Trần, hắn luôn hơi nhướng đuôi mắt sắc bén như dao, lộ ra đôi mắt hồ ly đầy lạnh lẽo: "Sẽ không có lần sau đâu."
Phương Chi Trần cũng đáp trả hắn bằng sự lạnh nhạt: "Huynh ấy là đại ca của ta......Hẳn ngươi đã đoán ra chuyện này do ta cố tình sắp đặt, ngươi cho rằng đại ca không nhận ra ư?"
Phương Chi Chúc quả thật đã nhận ra.
- ---
"Nói đi." – Sau khi Phương Chi Trần trở về, y trực tiếp hỏi: "Sao lại làm như vậy?"
Phương Chi Trần gãi đầu: "Xin lỗi đại ca, ta thật sự không có cách nào khác."
Hắn kể cho Phương Chi Chúc, mấy ngày nay giang hồ truyền tai nhau lời đồn có người muốn đối phó với Vệ Ương. Hắn nghe vậy thì lo lắng không thôi nên muốn gặp đại ca nói chuyện một lần, nhưng khi đến chân núi thì phát hiện có gì đó không đúng.
"Cả ngọn núi bị phong bế, người ngoài căn bản không thể đi lên." – Phương Chi Trần giải thích: "Ta sợ hắn gây bất lợi cho đại ca nên mới nghĩ ra cách này."
Phương Chi Chúc: "Còn gì nữa?"
Phương Chi Trần: "Còn có......Nói dối mọi người, khiến mọi người lo lắng."
"Ta không nói cái này —— tại sao ngươi lại biết chuyện về Ma quân và Dư Trường Tín?"
Phương Chi Trần sửng sốt: "Sao......"
Phương Chi Chúc nhìn hắn: "Ngươi nhận ra Vệ Ương chính là Ma quân từ trước ư? Cũng sớm biết về sự tồn tại của Dư Trường Tín?"
Miệng Phương Chi Trần co giật, rõ ràng là đang hoảng loạn: "Đại ca, ta, ta không phải......"
"Là ngay từ đầu, hay là sau này?"
Thái độ của Phương Chi Chúc không quá nghiêm khắc, nhưng ánh mắt lại để lộ ra tâm tình —— y đang tức giận.
Hơn nữa còn khá khó chịu.
Kinh nghiệm thời thơ ấu nói cho Phương Chi Trần biết, một khi đại ca đã tức giận, tốt nhất hắn đừng nên đối nghịch với y. Mà cho dù hắn muốn giấu cũng không giấu được.
Vì thế hắn thành thật đáp: "Ta chỉ suy đoán thôi, muốn thử hắn một lần."
Ánh mắt Phương Chi Chúc xẹt ngang như tên bắn, hắn vội nói thêm: "Trước đó mấy ngày ta nghe giang hồ đồn đại, nói Ma quân tái xuất giang hồ hình như là để đi tìm người thương. Ta vốn không quan tâm nhưng vô tình nhìn thấy một bức họa, người cầm bức họa nói đây là do Ma quân tự tay đặt bút vẽ, đúng là người mà Ma quân yêu."
Phương Chi Trần kể lại chi tiết, giọng nói thấp đi rất nhiều: "Người đó nói, người trong tranh tên là Dư Trường Tín nên ta mới nhận ra đó không phải là đại ca. Sau đó nhớ về chuyện lúc trước, nên mới......"
Nói đến đây, Phương Chi Chúc đã hiểu hết mọi chuyện.
Phương Chi Trần phát hiện Vệ Ương rất có thể chính là Ma quân, mà Phương Chi Chúc là do Ma quân tìm được, y trông giống Dư Trường Tín như vậy, có khác gì một người thay thế.