Không biết là cách nuôi dưỡng của Ngu Dư sai hay đó là bản chất của hắn. Mười lăm năm, từ đứa trẻ đáng yêu nhút nhát càng ngày càng trở nên trầm lặng, rõ ràng là tu luyện đạo hữu tình, nhưng lại giống như tu vi vô tình, trở nên không thích nói chuyện.
Cảm thấy bản thân hơi quá đáng, mắt thấy hắn thuận theo tiếp nhận nhiệm vụ, muốn rời đi, giọng nói của Ngu Dư dịu lại một chút: "Ngươi mới trở về, cũng không nên nhất thời gấp gáp, môn chủ của Vân Hoa môn đang đóng cửa bế quan, nếu đi bây giờ chỉ e là vô ích mà thôi, chi bằng ở bên cạnh ta vài ngày.”
Hình Đan dừng lại và trả lời một tiếng, đứng đó không nói nhiều, nhưng không hiểu sao Ngu Dư cảm thấy hắn có vẻ rất vui. Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó nhìn nàng chằm chằm trong giây lát, giống như đôi mắt ướŧ áŧ của một con chó con ngoan ngoãn đang cầu xin sự thương hại.
Ngu Dư kỳ quái đánh giá vẻ mặt lãnh đạm vô cảm của hắn lần nữa, có lẽ nàng đã nghĩ nhiều rồi.
Ở bên kia, Hình Đan vội vàng đến nỗi không thở nổi, không biết tại sao mà. đột nhiên sư phụ lại nhìn chằm chằm hắn như vậy. Càng không nghĩ ra nguyên nhân, sắc mặt càng thêm cứng ngắc, ngón tay dưới ống tay áo cuộn chặt lại.
Một lúc sau, hắn mới thu lại ánh mắt dò xét, cảm thấy yên tâm nhưng cũng có chút mất mát. Mỗi lần sư phụ nhìn hắn, hắn sẽ cảm thấy vội vàng không thể giải thích được, trái tim trong l*иg ngực luôn kêu gào thứ gì đó một cách điên cuồng, đến mức hắn đưa tay đè lên cũng không thể nào khống chế được.
Hắn không rõ nguyên nhân vì sao luôn cảm thấy trông mong mỗi khi sư phụ nhìn vào hắn.
Hắn nghĩ mình bị bệnh rồi.
Trước khi xuống núi phải đến chỗ tam trưởng lão xem bệnh mới được.
Còn đang mải mê suy nghĩ, Ngu Dư đã mất hết kiên nhẫn, nàng thu lại kết giới, ra hiệu cho hắn rời đi.
Bùi Thạch Nam đợi bên ngoài hành lang và ngay khi chuẩn bị miễn cưỡng rời đi, lại nhận thấy kết giới đã được dỡ bỏ, nàng sốt ruột lập tức đi ra ngoài cửa điện.
Lúc Hình Đan đi ra, cơ thể mặc y phục đỏ rực của nàng khi đi qua hắn giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Một lúc sau, bên trong truyền tới tiếng nói cười vui vẻ.
Hắn sững sờ, tốc độ bước đi dần dần chậm lại, hắn không khỏi ngoái đầu nhìn lại, hắn thoáng thấy Ngu Dư mang theo nụ cười chân thành hiếm có, nàng đang nói chuyện với Bùi Thạch Nam.
Nụ cười rạng rỡ này là thứ mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Hắn chán nản rũ mắt, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót không nói nên lời, thậm chí còn có chút ủy khuất.
Rõ ràng hắn mới là đồ đệ của nàng.....
Mũi và mắt hắn đều thấy chua chua, hắn lại đưa tay ấn lên ngực ở vị trí trái tim, mặc dù nó đã không đập loạn nữa nhưng hiện tại lại đang rất đau.
Hắn đứng đó suy nghĩ hồi lâu, quyết định thay đổi phương hướng, đi tới chỗ ở của tam trưởng lão.
Hắn giống như càng ngày càng khó chịu, có lẽ nên đi xem bệnh thôi.