Mộ Hoàng Đại Lục – Hạ Giới.
Tây quốc – Đông Châu.
Phía tây, các đại quốc cường liệt chia cắt đất đai, binh hùng tướng mạnh, ranh giới rạch ròi, bốn trăm năm bình bình ổn ổn, bất phân tranh.
Phía đông, phiên trấn tự cường, Chư hầu cát cứ chiến loạn hai trăm năm lật đổ Thạn Tiêu quốc, Đình Xuyến quốc, Thái Ứng quốc và Kỷ Sùng quốc, xóa bỏ biên giới, phân thành bát Châu, đứng đầu mỗi Châu là Công, Hầu.
Vạn Tư quốc ở phía đông chạy dài theo Vô Lịch hải cùng Diệc Linh quốc phía nam sơn lâm kỳ dị bí mật liên thủ, vững vàng sau chiến loạn, bảo toàn bờ cõi. Có điều nguyên khí đại thương, không thể dẹp yên Công – Hầu, phải thu binh, nội củng cố ngoại liên hôn, hạ mình gả Công chúa cho các Quận vương đổi lấy mấy thập kỷ bình yên.
Bát Châu - nhị quốc thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Đà Liêu Châu vị trí đắc địa, giao thương thuận lợi, chiếm cứ hai mươi ba thành sầm uất, chỉ sau ba thập kỷ thái bình đã nhanh chóng vươn lên hùng mạnh. Đà Liêu Hầu – Mạn Chu - nhã diện sát tâm, ấp ủ mưu đồ thôn tính các Châu hạ phong, âm thầm chiêu binh mãi mã, huấn luyện kỳ nhân dị tướng, chuẩn bị thảo phạt tứ phương.
***
Mộ Hoàng lịch - năm 230.
Sa Lục Châu – Tụ Sơn thôn.
Đằng Nguyên mở mắt, ánh sáng lọt qua lỗ thủng trên mái tranh chiếu thẳng vào mặt chói lóa làm hắn phải nghiêng đầu sang một bên tránh. Động tác đó khiến đầu đau như búa bổ, quay cuồng hỗn loạn, mắt hoa lên, hắn nhắm nghiền mắt rít một tiếng, thanh âm khàn đυ.c, họng ẩn ẩn đau.
Thân thể phế vật!
Đằng Nguyên rủa thầm, đưa tay đỡ trán, bên tai văng vẳng tiếng trẻ con reo lên khe khẽ:
- Mẫu thân... mẫu thân... Phụ thân tỉnh.
Đằng Nguyên mở choàng mắt đảo quanh, hai tai dỏng lên bắt lấy thanh âm tứ phía. — QUẢNG CÁO —
Hắn đang nằm trên một chiếc giường nát trong căn phòng đất mái tranh rách, cũ kỹ thô lậu đến cực điểm. Góc phòng cao cao có một đám nhện ngang nhiên chăng tơ, giữa phòng kê một bộ bàn bát tiên sứt mẻ không biết từ thời tổ phụ nào, sát tường đối diện với giường hắn nằm có một chiếc tủ gỗ vênh cánh đứng nghiêng nghiêng chực sút chân đổ sụp.
Đằng Nguyên không biết mình đang ở cái địa phương nghèo nàn nào, nhăn mặt vắt óc nhớ lại.
Đầu hắn trắng xóa, ký ức ẩn trong một tầng sương mờ ảo, thoắt gần thoắt xa, bất khả tư nghị.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Hắn nằm đờ đẫn trên giường, nhìn chằm chằm mái tranh cho đến khi cửa phòng mở, một thiếu phụ hối hả rảo bước vào, trên tay bưng một khay gỗ thô lậu. Mùi cháo thơm lừng xộc tới, bụng hắn quặn lên kháng nghị.
Đói.
Đằng Nguyên nhìn thiếu phụ, tiểu nữ và tiểu oa nhi lon ton chạy phía sau, đầu nổ oanh một cái, ký ức tràn ra.
Nguyên lai thân thể này tên là “Đằng Nguyên”, thứ tử của Đằng gia ở Tụ Sơn thôn. Thiếu phụ vừa bước vào là thê tử hắn tên là Mục Nhan; tiểu nữ Đằng Hoa Mai sáu tuổi; tiểu tử Đằng Trúc ba tuổi.
Tụ Sơn thôn nghèo nàn nằm ở phía đông nam Hồi thành, cách Phủng Tư trấn nửa ngày đường, thuộc Sa Lục Châu.
Đằng Nguyên cảm thấy kỳ lạ.
Sao hắn lại nghĩ: “thân thể này”?
Hắn là người này mà...
Mục Nhan thấy ánh mắt tướng công có điểm kỳ lạ, dừng lại cách giường ba bước chân, cẩn trọng lên tiếng:
- Tướng... công. Chàng... tỉnh rồi. Thϊếp có nấu cháo...
— QUẢNG CÁO —
- Nương tử. – Đằng Nguyên kêu lên một tiếng, thanh âm khàn đặc nghèn nghẹn. – Đỡ ta...
Hắn không dám nói nhiều vì cổ họng đau, nhíu mày đưa tay ra.
Mục Nhan được cho phép mới vội vã bước tới, đặt khay cháo lên ghế đẩu nhỏ để bên cạnh giường, đỡ hắn ngồi dậy. Khí lực của nàng không nhỏ mặc dù thân thể có vẻ gầy, da sạm đi vì nắng gió cơ hàn.
Đằng Nguyên hồi tưởng diện mạo của Mục Nhan khi mới được thú về, cảm khái không thôi. Nguyên lai Mục Nhan khi xưa cũng là tiểu mỹ nhân nức tiếng một vùng, chỉ vì phụ thân thua bạc, nợ “Đằng Nguyên” mười lượng bạc trắng mà tán gia bại sản, phải gán con gái cho hắn trả nợ.
“Đằng Nguyên” này cũng không phải hạng tử tế gì, tuổi trẻ giao du với một đám hồ bằng cẩu hữu, mài đũng quần ở các sới bạc, phá của Đằng gia không biết bao nhiêu tiền của. Đến khi Đằng phụ, Đằng mẫu không thể chịu nổi, ép “Đằng Nguyên” thú thê phân gia, quăng cho tiểu trạch viện cũ nát với bốn mẫu ruộng nước thì gã mới biết sợ, đỡ phá một đoạn thời gian.
Tuy nhiên, thê thú về được mấy hôm, phụ mẫu quẳng không bất quản, Đằng Nguyên lại chứng nào tật nấy, ăn cơm nhà rồi vác xác đi lai vãng khắp các sới bạc, thắng thì ít thua thì nhiều, lại vay đông đắp tây, cay cú gỡ gạc.
Mục Nhan gả cho gã khổ không sao kể xiết.
Nghĩ lại Đằng Nguyên âm thầm nguyền rủa tên giá áo túi cơm bất tài vô tướng này.
Hắn ngồi tựa lưng vào đầu giường, Mục Nhan bưng cháo đưa cho nhưng tay run đầu váng, hắn không làm cách nào cầm thìa vững vàng được. Mục Nhan nhìn hắn đánh rơi thìa hai, ba bận, xót ruột e dè đề nghị:
- Để thϊếp...
Đằng Nguyên nhíu mày nén một tiếng thở dài, nộ khí ẩn ẩn bốc lên từ trong ngực, tay xuôi xuống, đầu khẽ gật. Mục Nhan thoáng vui mừng trong đáy mắt nhưng che giấu ngay, bưng cháo lên cẩn thận đút cho hắn.
Tiểu nữ và tiểu tử nhà hắn hiếm khi thấy phụ thân không quát nạt mẫu thân, đánh bạo mon men dắt nhau tới ngồi ghé ở cuối giường gương mắt tròn ngây thơ nhìn. Phụ thân cũng không xua đuổi chúng mới yên tâm ngồi xem.
Rõ ràng thân thể này không phải của hắn.
Tên “Đằng Nguyên” không những là phế vật vô năng mà nhân cách bại hoại, ăn không ngồi rồi phá của, đánh vợ chửi con, không có chỗ nào ngửi được. Chỉ đáng quẳng cho chó tha. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên khẳng định trong lòng, từ từ ăn cháo Mục Nhan đút, bụng ấm dần, mồ hôi vã ra như tắm, chân tay đỡ run rẩy.
Hắn không hiểu vì sao mình tỉnh lại ở đây, trong thân thể lạ vô dụng này và đầu chỉ có mỗi ký ức của “Đằng Nguyên” mà không có ký ức cũ của bản thân hắn. Một màn sương mờ ảo che phủ tâm trí khiến hắn khó chịu không thôi, muốn xông qua nó để nhìn xem rốt cuộc vì sao mình bị đày đến cái địa phương rách này nhưng lực bất tòng tâm. Màn sương hư hư thực thực, hắn không thể tiếp cận.
Hơn nữa màn sương còn tỏa ra một đạo hỏa khí đỉnh lưu, xem chừng khắc chế căn cốt chính hắn, lớ ngớ xông qua ngộ nhỡ tẩu hỏa nhập ma há chẳng phải hỏng đại sự.
Mà đại sự chó má gì ấy nhỉ?
Nộ khí lại bốc lên vì hắn chẳng có chút ký ức nào.
Căn cốt của hắn là thứ gì?
Vì sao tẩu hỏa nhập ma?
Đằng Nguyên không biết. Ý nghĩ thì tuôn ra mà hắn không cắt nghĩa được, bứt rứt khó chịu.
Mục Nhan thấy hắn nhíu mày nhăn mặt, mồ hôi túa ra như tắm, sợ hãi không thôi. Tuy nhiên Đằng Nguyên không chửi mắng, không đập phá đồ đạc, không hất bát khỏi tay, Mục Nhan vẫn tiếp tục đút cháo, lòng run rẩy sợ sệt vì tưởng hắn tức giận.
Đằng Nguyên nhận ra dị trạng, sinh lòng trắc ẩn, lại thầm nguyền rủa tên súc vật vô năng.
Sinh thời hắn ghét nhất hạng tiểu nhân bỉ ổi ỷ mạnh hϊếp yếu, hành hạ thê thϊếp, nhi tử, nhi nữ. Ác nhân, ác tâm là để đối phó ngoại nhân chứ không phải dùng để hϊếp đáp thê thϊếp. Nữ nhân chân yếu tay mềm chưa đánh đã ngã, hạng mãnh phu mang bất lực bên ngoài về trút lên thê tử, hắn thấy một tên chôn một tên, thấy mười tên đào hố chôn chung.
Giờ thân thể này rơi vào đúng hạng hắn ghét nhất, Đằng Nguyên cắn răng chịu đựng, không chịu cũng phải chịu, chẳng còn sự lựa chọn nào khác.