Vυ"t… vυ"t… vυ"t…
Một tổ đội mười hai người cả nam lẫn nữ, y phục hắc bạch lưỡng sắc tương đồng nhau, đang liên tục lướt đi trong khu vực Đông Lâm ngoại vi. (vòng ngoài Đông Lâm)
- Tiểu Mễ, nhanh lên, tình hình rất nguy cấp rồi…
Hà Anh giục một nữ tử bên cạnh.
Tiểu Mễ nhăn nhó nói:
- Muội không nhanh sao? Muội đã thi triển hết tốc lực rồi chứ bộ…
Hà Anh và Hà Tiểu Mễ là hai huynh muội ruột thịt. Hà Anh năm nay mười lăm, Hà Tiểu Mễ thì kém hơn một tuổi. Cả hai đều là tinh anh trong lứa học viên thi tuyển thành công vào Học viện năm ngoái…
Hà Anh là một nam tử cương trực, và hết sức thẳng thắn. Trong Học viện y cũng rất nổi tiếng, là một thiếu niên có phong thái rất đặc biệt. Ngay từ vẻ ngoài của y, người ta cũng đã cảm nhận được sự chính trực, nghĩa hiệp. Một búi tóc nhỏ búi sau gáy, rất gọn gàng, khuôn mặt lại vuông vức, cùng với ánh mắt luôn sáng ngời, Hà Anh chính là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh của Học viện. Người này lại thích kết giao bằng hữu, cho nên được rất nhiều người quý mến.
Hà Tiểu Mễ cũng giống như đại ca, nàng rất nổi tiếng trong Vô Cực viện. Trước hết theo sau nàng đã có hàng tá những kẻ tự xưng làm hộ hoa giả (kẻ bảo vệ hoa – ý nói là theo đuổi). Bởi lẽ so về nhan sắc, Hà Tiểu Mễ trong Học viện cũng phải xếp trong năm mỹ nhân đứng đầu. Tiểu Mễ có mái tóc đen dài thường để buông xõa, nhưng có tết thêm hai bím nhỏ bên mai, khiến cho nó có kiểu cách rất lạ. Khuôn mặt nàng lạnh băng, đôi mắt dường như luôn hờ hững với mọi thứ, nhưng lại thật trong sáng và thuần khiết. Có thể nói nàng là hiện thân của vẻ đẹp thu hút nam nhân vô cùng… Còn so về đạo hạnh, nếu chỉ xét trong cùng một khóa, nàng đứng thứ mười trong cao thủ bảng của Học viện. Nhưng, điểm đặc biệt cuốn hút nhất ở nàng, lại là một thứ khác, đó chính là thái độ luôn lạnh lùng với mọi nam nhân nàng gặp, trừ đại ca của mình. Chính sự lạnh lùng tới mức băng giá đó đã khiến cho Hà Tiểu Mễ trở thành “Băng Tâm nữ lang” – một nữ tử mà nam nhân vô pháp chinh phục được. Có điều, nam nhân là loài động vật rất kì lạ, càng khó có được, càng khao khát chinh phục, vì thế, Hà Tiểu Mễ càng ngày càng có nhiều kẻ theo đuổi, càng ngày càng có nhiều nam nhân nhắm đến… Đối với nam tử, nàng lạnh lùng như thế, nhưng với nữ tử khác Tiểu Mễ lại hết sức “thân thiện”, đặc biệt là với những nữ tử xinh đẹp, nhiều khi còn là chiếu cố quá mức. Điểm này hết sức kì lạ, cho nên vấn đề này cũng thường bị mang ra bàn tán trong học viện. Có điều, chính việc đó lại càng làm danh tiếng của nàng tăng thêm bội phần…
Lần này, hai người họ được Học viện phân phó dẫn theo một nhóm mười người khác tới nơi đây để giải nguy cho đám người Tiểu Phàm.
Mười hai người bọn họ chính là Thập nhị Địa chi Thánh Tướng (mười hai vị tướng ứng với mười hai Địa chi – mười hai con giáp) của Học viện. Thập chị Địa chi Thánh Tướng chính là một lực lượng mà mỗi khóa học viên đều có. Nó tương đương với cường giả bảng của Học viện – tương ứng chỉ ra mười hai người mạnh nhất mỗi niên khóa. Có điều thứ tự mười hai con vật trong Thập nhị Địa chi lại không được sắp xếp dựa theo thực lực của mười hai người trong đó, mà lại sắp xếp theo tính cách, và đặc điểm chân khí của họ. Ví như Hà Tiểu Mễ, tuy nàng đứng thứ mười trong Thập nhị tướng về chiến lực nhưng lại ứng với con giáp đứng thứ tư là Ngọc Thố (thỏ ngọc), hay như Hà Anh, tuy thực lực của y đứng thứ hai trong mười hai người nhưng lại ứng với Bạch Hổ (hổ trắng) – linh vật đứng thứ ba trong Địa Chi… Mười hai người kia cũng là có cùng một kiểu sắp xếp kì lạ như thế cả. Cho nên trong mười hai thiên tướng, không thể chỉ nhìn vào sự tương ứng danh hiệu của họ mà đoán định thực lực ai hơn ai được… Phải nói đây cũng là điểm độc đáo của Thập nhị Địa chi Thiên Tướng. Người ngoài căn bản là không thể rõ thực hư chiến lực của mười hai người họ. Hơn nữa, mỗi người trong nhóm đều không hề bị giới hạn bởi danh hiệu, có thể Chi cuối cùng lại mạnh hơn cả Chi đứng đầu cũng không chừng…
Mười hai người không ngừng duy trì tốc độ tối đa, tiến nhanh về phía khu vực bãi đất trống… Đầu óc Tiểu Phàm bây giờ đã là một mớ quay cuồng, gần như là không còn một ý niệm nào rõ ràng nữa rồi.
“Kiên trì, kéo dài thời gian…”, hắn cứ liên tục lẩm bẩm một câu như vậy trong vô thức. Và thân hình hắn vẫn tiếp tục, một cách diệu kì, đứng yên tại đó trong vũng máu của chính mình…
Lang vương A Kháp Lạp Cách nhíu mày nhìn thân ảnh thiếu niên run rẩy mà vẫn trụ vững trước uy áp của mình. “Nhân loại yếu đuối sao?”, y thầm phải suy nghĩ lại những lời mà phụ thân y đã từng dạy y…
- Ài…
Lang vương đột nhiên thở dài một tiếng.
Blap…
Tiểu Phàm đang đứng, đột nhiên ngã gục thẳng vào vũng máu đỏ thẫm dưới chân mình!
Hắn đã ngất lim đi rồi!
Tiền Minh Tâm vừa thấy cảnh đó, lập tức vội vã lao ra, dựng ngồi Tiểu Phàm dậy, xem xét hơi thở hắn…
- Ngươi không nên chết. Nếu ngươi chết thì thật đáng tiếc…
Lang vương lên tiếng.
Thì ra vừa rồi, có lẽ trong lòng đã nảy sinh lòng khâm phục, yêu mến với Tiểu Phàm, cho nên Lạp Cách đã từ từ thu lại uy áp của mình. Nhưng vì sao Tiểu Phàm lại gục xuống? Nhìn qua thì có vẻ là nghịch lý. Đáng ra, nếu áp lực giảm đi, thì Tiểu Phàm phải khỏe lên mới đúng, chứ sao lại ngất đi? Nhưng… nếu suy xét cho kĩ thì đó lại là lẽ thường. Bởi vì, khi con người ta đã khiêu chiến tới cực hạn quá độ của bản thân mình trong một thời gian dài, và chỉ là ý niệm kiên trì đã níu giữ cho cơ thể, thì khi áp lực đó được giải tỏa, con người ta sẽ tự động rơi vào trạng thái nghỉ ngơi. Nói cách khác, việc Tiểu Phàm ngất đi chính là phản ứng tự nhiên của cơ thể hắn: hắn đã rơi vào trạng thái nghỉ ngơi hoàn toàn. Việc này giống như là một lữ khách đã lạc trong sa mạc một khoảng thời gian dài, lẽ ra cơ thể y đã không còn chịu nổi nữa rồi, nhưng, ý chí cầu sinh đã giúp y lê lết trên mặt cát cháy bóng, để tìm được người cứu giúp. Và khi y tìm được một người có khả năng cứu mình, y sẽ lịm đi ngay lập tức. Đó là vì bộ não đã cho rằng y không còn phải kiên trì nữa, đó là phản ứng tự nhiên của não bộ và cơ thể sinh vật. Tiểu Phàm cũng chính là như thế…
Tiền Minh Tâm sau khi xem xét hơi thở của Tiểu Phàm xong, trong lòng không khỏi thở ra một hơi…
“May quá, hắn vẫn còn thở. Tuy là nhịp thở có rối loạn nhưng chưa có chết…”, Tiền Minh Tâm thầm tự nhủ.
Y từ để Tiểu Phàm ngồi quay lưng lại với mình, sau đó áp bàn tay phải của mình lên đó. Tiền Minh Tâm bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, rồi truyền xuống cánh tay, chuẩn bị lấy phần chân khí còn sót lại trong cơ thể liệu thương cho Tiểu Phàm… Nào ngờ chân khí của y vừa định tiến vào cơ thể Tiểu Phàm thì nghe “bang” một tiếng, bàn tay của Minh Tâm liền bị đẩy văng ra! Y liền thấy bàn tay tê dại cả đi…
- Tiềm thức hộ thể chân khí?!
Minh Tâm kinh hãi. Phải biết rằng không phải ai cũng có thể có được hộ thể chân khí. Bởi lẽ theo lẽ thông thường chí ít phải là cao thủ Trúc cơ kì thì cơ thể mới bắt đầu có loại năng lực này. Đây là một loại phòng thủ kĩ năng vô cùng hữu ích trong chiến đấu, giống như là khi giao đấu, bản thân tu đạo giả đó đã có sẵn một bộ nội giáp rồi vậy. Có điều cũng có những trường hợp ngoại lệ, đó là những người ở Dẫn khí kì vẫn có được loại năng lực này. Bởi vì những người đó tu luyện loại công pháp cao cấp! Thế nhưng, loại hổ thể chân khí của Tiểu Phàm thì lại còn cao cấp hơn, đó là: tiềm thức hộ thể chân khí. Đáng quý chính là “tiềm thức” hai chữ ấy. Nếu tỉnh mà có hộ thể chân khí thì thiên hạ có cũng nhiều, chỉ cần là cao thủ Trúc Cơ là có được rồi, nhưng loại tiềm thức chân khí thì lại khác. Nói là tiềm thức bởi vì loại hộ thể chân khí này tự động kích hoạt, chứ không phải do bản thân tu đạo giả lúc tỉnh táo tạo nên. Nó chính là có hơn ở chỗ có thể bảo vệ chủ nhân mọi lúc, kể cả lúc người đó rơi vào trạng thái bất tỉnh như Tiểu Phàm bây giờ. Loại tiềm thức hộ thể chân khí này thực sự rất hiếm có, bởi vì không phải chỉ cần cứ tu luyện công pháp cấp cao là có, mà cần phải là người có tinh thần lực cực kì mạnh mẽ mới có được. Tinh thần lực vốn là một lĩnh vực rất huyền bí, vì vậy công dụng của nó cũng rất khó giải thích. Chỉ có thể cho rằng người có tinh thần lực mạnh mẽ thì kể cả khi họ bất tỉnh, tinh thần họ vẫn tự bảo vệ bản thân. Và vì thế tiềm thức hộ thể chân khí mới được tạo ra. Cũng chính vì nguồn gốc từ tinh thần lực cho nên loại hộ thể chân khí này mới được đặt cho hai chữ “tiềm thức” – tức là ý thức ẩn sâu bên trong – tinh thần. Như vậy có thể thấy được Tiền Minh Tâm đang kinh ngạc tới mức nào. Người nam tử đang bất tỉnh trước mặt y đây lại là một người có năng lực lớn tới không ngờ được…
Lang vương nhìn cảnh đó một lúc, rồi rời ánh mắt đi…
Y nói:
- Lâm Tiểu Phàm đã gục ngã, giờ không có ai có thể gánh cho các ngươi được nữa… Bây giờ kẻ nào là hung thủ, khôn hồn thì ra nhận tội, nếu không… Hừ, trừ Tiền Minh Tâm và Lâm Tiểu Phàm, nhân loại ở đây, ta sẽ gϊếŧ từng tên một!
Lời y vừa ngưng, uy áp khủng bố lại ập đến bao phủ lấy mọi người khiến họ khốn đốn. Nhưng riêng Minh Tâm và Tiểu Phàm thì không hề hấn gì, xem chừng là Lạp Cách đã khống chế uy áp để không ảnh hưởng tới hai người bọn họ…
Tiền Minh Tâm đỡ lấy Tiểu Phàm, ngoảnh đầu nhìn mọi người phía sau chịu khổ nhưng thực tình y cũng hết cách, bản thân khi toàn lực còn không làm được gì, chứ đừng nói tới lúc này – sức đã tàn, lực đã kiệt.
- Ài…
Tiền Minh Tâm thở dài một tiếng chán nản.
Lang vương nhìn lướt qua đám người, rồi lành lạnh cất tiếng:
- Vậy được… Tên đầu tiên…
Y hất cằm một cái, một con Phong Lang trong hai mươi con sói hộ vệ của y liền từ từ tiến đến chỗ đám người…
Mọi người đang quỳ sụp trên mặt đất lập tức hoảng loạn bội phần, không hiếm những người vì quá hoảng sợ mà khóc lóc… Tuy vậy, họ vẫn vô pháp di chuyển thân thể, cũng tức là đến cái khả năng chạy trốn họ cũng đã bị tước đi mất. Quả thật đó là nội sợ vô cùng, chính là tuyệt vọng chờ đợi tử thần tới mà bất lực kháng cự!
Con Phong Lang hộ vệ tiến đến trước mặt hai người Minh Tâm và Tiểu Phàm, nhìn thẳng vào hai người, sau đó chùn chân trước xuống, cúi chào một cái! Đó chính là cái cúi chào của sự nể phục và kính trọng…
Tiền Minh Tâm khổ sở khẽ cúi đầu đáp lại…
Con Phong Lang lại đi tiếp về phía đám người phía sau. Ánh mắt nó dần chuyển thành sắc lạnh, đầy chết chóc. Nó bước đến gần một nam tử để tóc ngắn. Thân hình y khôi vĩ, to lớn, hẳn là lúc thường trông rất uy phong. Có điều hiện tại y đang quỳ mọp một cách run rẩy trên mặt đất, ánh mắt hoảng loạn thất thần, hai hàm răng cầm cập đánh vào nhau và mồ hôi thì vã ra như tắm…
Quanh cơ thể con Phong Lang, gió bắt đầu cuộn lên, không gian xung quanh nó bắt đầu uốn éo. Nó… đã vận Phong hệ chân khí, chuẩn bị ra tay!
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên trong không gian tĩnh lặng tới đáng sợ.
Xoát… xoát… xoát…
Liên tiếp những bóng người khẩn trương lao ra khỏi rừng cây rậm rạp, tiến vào khu đất trống. Tổng cộng là mười hai người, tất nhiên không ai khác, chính là Thập Nhị Địa Chi Thánh Tướng.
Hà Anh vừa xuất hiện, lập tức thi triển thân thủ, nhanh như tiểm điện phi thân tới trước mặt con hộ vệ Phong Lang đang chuẩn bị ra tay, vừa khít chặn đứng nó.
- Gừ…
Con Phong Lang nhe nanh, chân khí Phong hệ nhưng đầy mùi huyết tinh của nó liền được tăng cường phóng thích. Cát bụi “ào” một cái, bị hất văng ra xung quanh…
Hà Anh bình tĩnh dậm một chân xuống đất, chân khí của y cũng tuôn ra!
Toàn thân y sáng lên. Một thứ ánh sáng nóng rực, vàng chói, xuất phát từ Hà Anh, dần dần lan tỏa, đối chọi với chân khí của con Phong Lang. Dần dần, chân khí máu tanh của con ma thú bị ăn mòn, biến thành thế hạ phong, cho nên nó phải từ từ lui lại.
- Đủ rồi.
Lang vương lên tiếng.
Lời y vừa vang lên, con hộ vệ Phong Lang lập tức nhảy lùi lại, trở về vị trí ban đầu – bên cạnh Lang vương.
- Xem y phục của các ngươi, xem ra là người của Vô Cực Học viện phải không? Các ngươi đến đây làm gì?
Lang vương nheo mắt hỏi.
Những người khác trong Thập Nhị Tướng (Thập Nhị Địa Chi thánh Tướng gọi tắt là Thập Nhị Tướng) từ từ tiến đến phía sau Hà Anh, rồi bắt đầu xem xét thương thế của những đám người đang quỳ mọp dưới đất. Ngay lúc mười hai người vừa xuất hiện, Lang vương đã thu lại uy áp của mình, cho nên đám người bị bắt đã dễ thở hơn rất nhiều.
Hà Anh thu lại chân khí, rồi cúi chào, nói:
- Lang vương hảo. Tại hạ Hà Anh – một trong Thập Nhị Địa Chi Thiên Tướng năm hai xin ra mắt các hạ. Không cần nói nhiều, tại họ cùng mọi người trong Thập Nhị Tướng hôm nay tới đây chính là để giải cứu cho những người này, giúp họ an toàn rời đi…
- Hừ… dựa vào thực lực Trúc Cơ sơ giai của mười hai người các ngươi sao?
Lang vương cười hỏi.
Hà Anh bình tĩnh đáp:
- Tất nhiên không phải… Mà là dựa vào cái này!
Đoạn, y lấy ra một quyển trục hắc bạch lương sắc từ trong hư không.
Hai làn khói đen trắng quyện vào nhau không ngừng bay lên, rồi tạo thành một đồ hình thái cực phía trên quyển trục.
Lang vương hai mắt mở lớn, trong mắt hiện lên nét không cam, quỳ xuống!
Cả Phong Lang bầy đàn cũng làm theo, rạp xuống đất.
Đám người phía sau Hà Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì nhóm người Thập Nhị Tướng đã quỳ xuống, khuôn mặt tỏ vẻ cung kính. Tuy đám người bị bắt chẳng biết là thế nào, nhưng cũng làm theo, ai quỳ được thì quỳ, ai không còn quỷ nổi thì nằm chắp tay… Tiền Minh Tâm thấy đó cũng làm theo, nhẹ đặt Tiểu Phàm nằm xuống, rồi quỳ một chân trên đất, chắp tay cung kính, hướng ánh mắt về phía quyển trục thần bí.
Hà Anh trịnh trọng mở quyển trục ra, bắt đầu đọc:
- “Thất Thải Đại giới, Thương Lan Quốc, Thương Lan lịch ngày 3 tháng 4 năm 823, ta - người sáng lập Vô Cực Học viện cùng với Ma thú vương của Vô Cực Sơn lập bản Vô Cực hiệp ước này với mục đích đi tới thỏa thuận cùng nhau chung sống tại nơi đây. Bản hiệp ước này quy định:
1) Học viên của Học viện phải được đảm bảo an toàn trên toàn bộ lãnh thổ Vô Cực Sơn. Ma thú không được phép hạ sát học viên. Trừ phi, học viên tiến vào khu vực cấm của Ma thú vương.
2) Mỗi năm học viên được phép liệp sát các ma thú thuộc Dẫn khí kì một lần. Nếu liệp sát ma thú ở đẳng cấp cao hơn thì sẽ để cho ma thú tộc toàn quyền quyết định hình thức sử phạt.
3) Ma thú trong Vô Cực Sơn không được phép tiến vào phạm vi học viện nếu chưa có sự cho phép. Nếu làm trái sẽ lập tức bị hạ sát hoặc bắt giữ.
4) Mỗi năm Vô Cực viện phải tặng cho Ma thú vương một khỏa đan dược Địa cấp sơ giai theo yêu cầu của Ma thú vương.
5) Cứ ba năm một lần, cho phép tổ chức đại hội giao đấu giữa Ma thú và học viên của Học viện. Phần thưởng chính sẽ là khu vực sở hữu của hai bên. Ngoài ra, phần thưởng thêm sẽ do hai bên thương lượng với nhau.
6) Thành lập Hội đồng trừng phạt gồm mười thành viên, do năm trưởng lão của Vô Cực viện và năm ma thú do Ma thú vương chỉ định cùng đảm nhiệm.
7) Nếu ai làm trái những điều trên đều sẽ bị đánh cho hôi phi yên diệt.
8) Nếu có kẻ phạm trọng tội, nhưng vẫn nằm trong sự cho phép của bản hiệp ước thì sẽ phải đưa ra Hội đồng trừng phạt để luận tội.
Thấy hiệp ước như thấy người. Dù là ma thú hay nhân loại đều phải tuân phục hiệp ước này. Hiệp ước chính là ta, cũng chính là Ma thú vương.”
Lời y vừa dứt, đám người phía sau lập tức “ồ” lên. Tiền Minh Tâm cũng hiểu ra vì sao tất cả lại phải cung kính với quyển trục đó đến như thế. Đó chính là bởi sáu chữ “Thấy hiệp ước như thấy người”!
Đọc xong, Hà Anh cẩn thận cuộn quyển trục lại, rồi cung kính cầm bằng cả hai tay, để trước mặt. Y nghiêm giọng hỏi:
- Lang vương, cớ sao ngươi lại bắt giữ những người này?
Lạp Cách cung kính đáp:
- Khởi bẩm, nhi tử độc nhất của thần đã bị hạ sát vào đêm qua, một trong những nhân loại này đã ra tay. Trên người họ có khí tức của nhi tử thuộc hạ, cho nên thuộc hạ mới cho người bắt họ tới đây nhằm tìm ra kẻ hung thủ thực sự… (Ở đây Lang vương A Kháp Lạp Cách xưng là “thuộc hạ” bởi vì Hà Anh đang cầm bản hiệp ước trong tay, Lang vương phải coi Hà Anh là Ma thú vương)
- Bắt họ rồi, ngươi định làm sao tìm ra hung thủ? Tìm ra rồi, ngươi định xử trí kẻ đó thế nào?
Hà Anh lại hỏi tiếp.
- Chuyện này…
Lang vương cứng họng.
- Lang vương to gan dám vi phạm hiệp ước điều thứ bảy sao?
Hà Anh quát.
Lang vương hoảng sợ, đáp vội:
- Thuộc hạ không dám.
- Không dám thì ngươi phải làm thế nào?
Hà Anh nghiêm khắc hỏi.
Lang vương nghiến răng ken két, nói:
- Thuộc hạ… thuộc hạ sẽ thả họ đi, rồi để cho Hội đồng trừng phạt quyết định…
- Hừ… xem như ngươi còn chút lí trí. Chuyện ngươi vi phạm hiệp ước hôm nay, ta tạm bỏ qua. Sau này Hội đồng trừng phạt tập hợp, ngươi tự mình mà giải trình với họ…
Hà Anh lạnh nhạt nói.
Lang vương hai mắt như muốn nổ lửa, nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn Hà Anh. Trong giọng nói của y tràn ngập sát y, nói:
- Đa tạ đại nhân.
Hà Anh không thèm đáp lời, quay lại nói với đám người phía sau:
- Chúng ta đi…
Mười một người còn lại trong Thập Nhị Tướng giúp đỡ đám người khốn khổ đứng dậy, rồi theo sau bóng lưng của Hà Anh, đường hoàng rời khỏi…
Đám Phong Lang xung quanh không ngừng gầm gừ nhìn đám người rời đi, nhưng không con nào dám động thủ.
Bóng đám người vừa khuất, một con Phong Lang hộ vệ đứng gần Lang vương nhất không ngờ mở miệng nói:
- Đại vương, để chúng đi như vậy sao?
- Ngươi bảo ta còn làm gì được. Tên nhân loại đó có trong tay Vô Cực hiệp ước, không khác nào Ngài ấy đích thân tới đây… - Lang vương cay đắng đáp.
- Không lẽ chỉ vì một quyển trục từ hai trăm năm trước mà mối thù của thiếu chủ…
Con Phong Lang đó nói.
- “Một quyển trục từ hai trăm năm trước”? Hừ… Trước đây đã từng có một ma thú đạt đẳng cấp ngang với ta từng bất kính với Vô Cực hiệp ước, ngươi có biết kết cục của hắn ra sao không? Chính là hôi phi yên diệt ngay tại chỗ.
Lang vương hừ lạnh.
- Vậy…
Con Phong Lang đó dò hỏi.
- Ta nhất định sẽ phải báo thù cho nó!
Lạp Cách lạnh lùng lẩm nhẩm. Tại bìa rừng Đông Lâm, nhóm người Hà Anh bước ra khỏi bóng râm rừng rậm…
- Hú ú ú ú… hú ú ú ú…
Một loạt những tiếng sói hú đột nhiên vang lên.
Đám người vừa thoát chết đều giật mình nhìn lại…
Hà Anh lên tiếng:
- Mọi người không cần lo lắng. Phong Lang bầy đàn đó sẽ không có truy đuổi theo đâu. Đó chỉ bọn chúng phát tiết sự tức giận mà thôi…
Y quay lại mỉm cười, tiếp:
- Bây giờ những vị nào còn muốn tham gia Truy Phong Hội thì có thể tiếp tục tiến vào trong Đông Lâm để liệp sát ma thú. Còn vị nào cảm thấy mình không muốn tham gia nữa thì có thể theo chúng tôi trở về khu vực tiếp khách của Học viện để nghỉ ngơi…
Đa phần mọi người đều chọn cách thứ hai, nhưng tất nhiên vẫn còn một số người vì tiếc nuối cơ hội lần này mà lại lao vào Đông Lâm…
Tiền Minh Tâm cõng Tiểu Phàm bất tỉnh trên lưng tiến đến trước mặt Hà Anh, nói:
- Xin lỗi vị đại ca này, huynh có thể giúp tiểu đệ đưa người này về nơi nghỉ ngơi không?
Hà Anh khi đến nơi vốn đã để ý đến hai người Minh Tâm và Tiểu Phàm, giờ lại thấy Minh Tâm tiến đến liền hiếu kì, hỏi:
- Huynh đệ, người này rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao trên người lại toàn máu như vậy? Hơn nữa hơi thở của y còn rất yếu nhược?
Tiền Minh Tâm cười nói:
- Hắn hả? Là kẻ ngốc!
Hà Anh nhíu mày:
- Kẻ ngốc?
- Phải. Mọi chuyện huynh cứ hỏi những người này là sẽ rõ cả thôi. Còn tiểu đệ bây giờ còn phải đi liệp sát ma thú nữa. Dẫu sao Truy Phong Hội chỉ còn chưa đầy hai ngày thời gian mà thôi…
Đoạn, Minh Tâm nhẹ nhàng đặt Tiểu Phàm ngồi dựa vào một gốc cây, quay về phía Hà Anh nói:
- Đa tạ mọi người đã đến tiếp ứng kịp thời. Tên ngốc tử này xin nhờ huynh.
Dứt lời, hướng về phía Đông Lâm, Tiền Minh Tâm liền phóng đi.
Hà Anh nhìn Tiểu Phàm bất tỉnh dựa vào gốc cây, nhíu mày. Nhưng sau đó cũng tiến đến, đích thân cõng Tiểu Phàm lên.
Bình minh lên, một nhóm người chầm chậm rời khỏi Đông Lâm…
- HẾT CHƯƠNG 27 -