Độc Cô Thiên hơi thở càng lúc càng suy yếu, Dạ Nguyệt trong lòng trầm xuống, cước bộ nhanh hơn. May mắn nơi tổ chức Dược Y hội là Dược Các, nơi đó cách chỗ nàng đứng không xa cho nên đi không lâu liền đến.
Dạ Nguyệt bế Độc Cô Thiên đi đến trước cửa Dược Các vừa định bước vào liền bị hai nam tử ngăn cản. Dạ Nguyệt đôi nhãn thần rét lạnh nhìn hai người.
Hai người nam tử bị nàng nhìn đến cả người run sợ, nhưng bọn hắn nhiệm vụ canh gác tất nhiên không thể bởi vì sợ mà buông tay, lập tức dặn dò chính mình giữ vững tinh thần, một trong hai nam tử tiến lên trước cùng Dạ Nguyệt đối diện: "Vị này thiếu gia thật xin lỗi, qui định của Dược Các muốn vào phải có thϊếp mời. Xin hỏi của ngươi thϊếp mời đâu?"
Dạ Nguyệt không có trả lời hắn, càng không muốn nhiều lời nửa phần, bước chân vẫn tiến lên phía trước. Vị nam tử vừa nãy nói chuyện với Dạ Nguyệt, bị động tác của nàng làm cho ngẩn ra, không kịp phản ứng.
Người còn lại lập tức xông đến chặn nàng lại: "Không có thϊếp mời ngươi không thể vào. Nếu còn ngoan cố, đừng trách chúng ta không khách khí." Nam tử ngữ khí trầm trọng nghiêm nghị, mà vị còn lại cũng bị lời nói của hắn làm hồn hoàn chạy tới chặn trước cửa.
Dạ Nguyệt trong mắt tẫn hiện sát khí, Độc Cô Thiên trạng huống đã ngàn cân treo sợi tóc, nàng không muốn cùng bọn họ tiêu tốn thời gian, băng lãnh nói: "Tránh."
Hai nam tử nhìn nàng dáng vẻ liền hiểu được người này hôm nay sẽ không dễ dàng rời đi. Lập tức rút thanh kiếm giắt bên hông ra khỏi vỏ, bộ dạng chuẩn bị chiến đấu.
Dạ Nguyệt kiên nhẫn đã bị hai người này tiêu hao triệt để, nàng phóng xuất ra Hoả Linh, ý đồ đem hai tên phiền phức lôi ra ngoài. Hoả Linh hiện, lập tức xung quanh trở nên nóng rực, hai nam tử nháy mắt hiện lên tia sợ hãi, bọn họ không nghĩ đến người này dáng vẻ thê thảm, chật vật như vậy, thế nhưng lại là một ma pháp sư. Tuy rằng bọn họ đối với hoả ma pháp không quá hiểu biết, nhưng cũng hiểu được hoả này nhất định khác xa với những loại hoả thông thường.
"Hoả Linh?" Đột nhiên một giọng nói thanh lãnh vang lên, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chút xa cách, đạm nhiên.
Dạ Nguyệt quay đầu nhìn lại, một bạch y nữ nhân đang đứng, của nàng dung mạo tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt tựa như u đàm đạm nhiên, lãnh mạc. Rõ ràng xung quanh vẫn còn đứng rất nhiều người, nhưng nàng vừa đứng, sống lưng thẳng tắp, bạch y thắng tuyết, khí chất lạnh lùng xa cách, liền đem mọi người xung quanh biến thành mờ nhạt. Cái gọi là "di thế độc lập" có lẽ là cái dạng này đi.
Nữ nhân này tuy đẹp, nhưng Dạ Nguyệt không mấy để ý, nàng nâng bước đi đến trước mặt, bế Độc Cô Thiên đưa đến trung gian giữa hai người, mở miệng nói, ngữ khí không mang theo chút tình cảm nào: "Cứu trị nàng."
Bạch y nữ nhân không có trả lời Dạ Nguyệt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về Hoả Linh ở sau lưng Dạ Nguyệt. Sau một khắc, nàng liền thu hồi tầm nhìn, đôi hắc đồng không mang chút tình cảm nào di chuyển về phía Dạ Nguyệt, sau đó nhìn người đang hôn mê trên tay nàng, chỉ tay vào Hoả Linh, ngữ khí lãnh đạm: "Trao đổi, ta cứu nàng. Ngươi cho ta mượn nó."
Dạ Nguyệt không hề như cũ lạnh lùng nhìn nàng, tựa như đang chờ nữ tử kia nói tiếp. Bạch y nữ tử quả nhiên kế tiếp nói: "Ta sẽ không hại nó."
Dạ Nguyệt không có lập tức trả lời nàng, mà vào linh thức hỏi Hoả Linh ý nguyện. Cho dù hiện tại tình huống khẩn cấp, Dạ Nguyệt vẫn lựa chọn tôn trọng nó.
Nhận được sự đồng ý của Hoả Linh, Dạ Nguyệt lãnh mắt nhìn bạch y nữ tử gật đầu.
Bạch y nữ tử xoay người bước đi, Dạ Nguyệt ôm Độc Cô Thiên đi phía sau nàng. Tuy rằng không lên tiếng, nhưng hai người trong lòng đã ngầm hiểu thoả thuận đạt thành.
Hai người bước đi không lâu lắm, thì bạch y nữ tử dừng lại, căn nhà phía trước hẳn là nhà của nàng. Dạ Nguyệt quan sát xung quanh, nơi này hoàn cảnh u tĩnh. Quả thật rất hợp với người thích yên lặng.
Bạch y nữ tử nhẹ nhàng mở cửa, sau đó bước vào bên nhà, ngữ khí đạm mạc: "Đem nàng đặt trong phòng đi."
Dạ Nguyệt đem Độc Cô Thiên đặt trong phòng, sau đó ngồi một bên chờ bạch y nữ tử, mày đẹp khẽ chau, lãnh mắt hiện lên nét lo âu, tình trạng Độc Cô Thiên hiện tại khiến nàng không khỏi lo lắng.
Bạch y nữ tử đi không lâu liền trở lại, nàng bước đến chỗ Dạ Nguyệt đang ngồi đưa bình ngọc cho nàng, lãnh đạm phân phó: "Đem cái này bóp nát cho nàng uống, nửa canh giờ sau đi phòng bên cạnh tìm ta."
Dứt lời, bạch y nữ tử liền xoay người ra ngoài. Dạ Nguyệt làm theo lời nàng đem dược bóp nát cho Độc Cô Thiên uống, nửa canh giờ sau liền gõ cửa phòng bên cạnh.
Sau tiếng gõ cửa không lâu, bạch y nữ tử liền mở cửa đi ra, trên tay nàng là một bình ngọc khác, nàng đi ngang qua Dạ Nguyệt bỏ lại một câu: "Chờ bên ngoài" liền đi vào phòng đóng cửa.
Bên trong phòng, Độc Cô Thiên nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy như đang gọi ai đó. Bạch y nữ tử nhìn nàng trạng huống, lặng lẽ triệu hồi quang minh ma pháp, trong phòng nháy mắt bị ánh sáng nhu hoà chiếu rọi.
Người nằm trên giường được ánh sáng bao bọc, vết thương trên cơ thể chậm rãi khép lại. Bạch y nữ tử nhíu mày, nàng cảm nhận được ma pháp của nàng bị chống cự. Đột nhiên biến cố xảy ra, vết thương vốn chuẩn bị khép lại của Độc Cô Thiên đột nhiên rách ra, mà chính nàng khoé miệng cũng trào ra máu tươi.
Bạch y nữ tử nhíu mày, lập tức dừng lại ma pháp, nàng nhanh chóng tiến tới chỗ Độc Cô Thiên đang nằm, lấy trong không gian ra một viên đan dược màu tím to tròn bóng loáng nhét vào miệng nàng.
Đan dược vừa vào miệng Độc Cô Thiên liền tan ra, bạch y nữ tử lùi về sau ba bước lần nữa triệu hồi quang minh ma pháp, có lẽ là nhờ dược hiệu của viên đan dược kia nên lần này quang minh ma pháp so với lần đầu dễ dàng trị liệu cho Độc Cô Thiên hơn rất nhiều, của nàng cơ thể cũng không bài xích quang minh ma pháp tiến vào.
Bạch y nữ tử duy trì tư thế hơn một canh giờ, đến khi tất cả vết thương của Độc Cô Thiên đều đã khép lại mới dừng sử dụng ma pháp.
Có lẽ là bởi vì sử dụng phần lớn ma pháp, cho nên dung mạo của bạch y nữ tử lúc này có chút tái nhợt, nhưng cho dù là vậy cũng không cách nào che lấp được vẻ đẹp của nàng.
Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Độc Cô Thiên dùng ma pháp dò xét hiện trạng trong cơ thể nàng, cảm thấy tình trạng hiện tại của nàng đã ổn định, bạch y nữ tử lạnh nhạt thả tay ra định đứng lên, nhưng đột nhiên tay bị một lực đạo kéo trụ lại.
Nàng nhíu mày không vui quay đầu, ngọc thủ gạt tay người nằm trên giường ra, nhưng người kia thế nhưng ngoan cố nắm chặt. Cho dù đang hôn mê bất tỉnh, nhưng lực đạo cũng không hề yếu chút nào.
Dung nhan lạnh lẽo mang theo tia không kiên nhẫn, bạch y nữ tử không thích người khác chạm vào chính mình, nàng dự định dùng ma pháp cưỡng chế người này buông tay, thế nhưng thời điểm cánh tay vươn lên dự định phóng xuất ra ma pháp thì bị tiếng kêu yếu ớt của người trên giường trấn trụ.
"Phụ thân, mẫu thân.....các ngươi ở đâu? Trở về đi, đừng rời bỏ Thiên nhi mà....." Hai hàng thanh lệ nóng hổi từ khoé mắt Độc Cô Thiên chảy xuống. Nàng nhíu chặt đôi mày, tuấn tú dung mạo hiện lên vẻ khổ sở, tay nắm chặt tay bạch y nữ tử tựa như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng nhất quyết không chịu buông.
Bạch y nữ tử biểu tình như cũ lạnh nhạt thế nhưng lần này cũng không nữa gạt tay Độc Cô Thiên ra, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Không ngôn ngữ, không biểu tình cũng chẳng đáp lại người nằm trên giường, cứ như vậy im lặng mà ngồi.
Độc Cô Thiên mơ một giấc mộng dài, nàng mơ thấy chính mình trở lại năm 8 tuổi, khi đó phụ mẫu còn tại, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng. Có phụ thân nghiêm khắc, có mẫu thân ôn nhu yêu thương, còn có gia gia sủng ái, một bốn người thực hạnh phúc, thực vui vẻ. Thế nhưng trên đời phàm là đẹp đẽ, hoàn mỹ thường hay chóng tàn.
Hạnh phúc của nàng vào sinh thần năm 10 tuổi liền vỡ nát, phụ mẫu đột nhiên mất tích, gia tộc hỗn loạn, gia gia nháy mắt tựa hồ già đi rất nhiều, hắn tuy rằng không nói, nhưng vẻ sầu lo cùng ưu thương của hắn nói cho nàng biết, phụ mẫu của nàng đã không trở về.
Kể từ lúc đó Độc Cô Thiên trái tim tựa hồ trống rỗng, đơn độc từng đêm một mình trôi qua, không khóc không nháo cũng không nữa làm nũng, trước mặt gia gia cố gắng thật vui vẻ, cố gắng làm thật tốt để hắn không vì nàng mà lo âu. Dần dần, nàng thói quen dùng nụ cười che giấu cảm xúc, thói quen kiên cường đem hết thảy chuyện không vui nuốt vào trong lòng.
Vốn dĩ không muốn lộ ra khổ sở để người khác lo lắng, chỉ là hôm nay bị thương, cảm giác đau đớn khiến cho nàng có chút yếu đuối, nước mắt giấu đi lâu lắm, hôm nay bất tri bất giác chảy xuống.
Bạch y nữ tử nhìn người trên giường nước mắt không ngừng chảy xuống, hơi chút nhíu mày, dùng khăn tay lau nước mắt của Độc Cô Thiên. Nàng cũng không phải vì người nào đó chảy nước mắt mà mềm lòng, đơn giản là sợ nước mắt của nàng ta làm ướt giường chính mình mà thôi, nàng có tính khiết phích nặng.
Cảm nhận cảm giác lành lạnh từ tay bạch y nữ tử truyền đến, Độc Cô Thiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt vốn có chút mơ màng liền chuyển thành ngây ngốc, nàng phân không rõ, người trước mắt là người hay thiên thần mà có thể xinh đẹp như vậy.
Người trước mắt, tóc đen ba nghìn buộc hờ, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ tựa như điêu khắc mà thành, mi mắt tựa như hoạ, mắt phượng hẹp dài đen láy, bên trong đôi mắt lạnh nhạt, đạm nhiên tựa như vạn vật trên thế gian này không gì có thể đánh động được nàng, sống mũi thon dài, đôi môi bạc mỏng mềm mại, của nàng làn da trắng tựa sương tuyết, dáng người cao gầy hoàn mỹ, ngọc thủ thon dài mềm mại mang chút lành lạnh, Độc Cô Thiên vô thức nắm chặt tay nàng, trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ: "Có thể nắm tay người này cả đời thì thật tốt."