Đám sói thấy vương của chúng bị thương, bắt đầu rục rịch muốn tấn công Dạ Nguyệt trả thù. Nhưng sát khí của nàng phát ra khiến chúng dừng bước không dám tiến đến.
Bản năng dã thú chính là sợ hãi kẻ mạnh, hiện tại Dạ Nguyệt không thể nghi ngờ chính là kẻ mạnh khiến chúng chùn bước.
Huyết Sát lang vương tuy bị thương, nhưng nói cho cùng cũng là ngũ cấp ma thú. Một cái Võ Sơ như Dạ Nguyệt cho dù làm bị thương nó, cũng không cách nào tạo sát thương quá nặng.
Quả nhiên không lâu nó đã đứng dậy, huyết đồng nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng: "Nhân loại ngươi to gan, dám tổn thương ta. Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi."
Huyết Sát lang vương bội tín sớm đã nằm trong dự liệu của Dạ Nguyệt. Nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức tin lời nói của một ma thú, nàng cốt yếu chính là làm bị thương lang vương, đồng thời kéo dài thời gian tìm đường thoát thân.
Nhưng tình hình hiện tại muốn thoát thân chỉ sợ khó hơn lên trời. Cơ thể nàng hầu như vô lực, muốn tiếp tục đánh là không có khả năng.
Lang vương nhìn Dạ Nguyệt lạnh lùng không chút phản ứng, trong lòng lửa giận gia tăng, móng vuốt nhanh như chớp xuyên qua đùi kẻ địch.
Cơ thể Dạ Nguyệt lập tức khụy xuống, nàng nhanh chóng xé một miếng vải áo băng bó vết thương ở đùi, động tác của nàng nhanh vô cùng, hầu như chỉ trong chớp mắt.
Tay nắm Già La cắm xuống đất, cố gắng để thân thể đứng vững, cho dù đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thần sắc của Dạ Nguyệt chưa từng biến, vẫn lạnh lùng như cũ.
Huyết Sát lang vương nhìn Dạ Nguyệt khẽ liếʍ vết máu của nàng trên móng vuốt. Mùi máu thật thơm, đã lâu rồi không được thưởng thức mỹ vị ngon như vậy. Ánh mắt bạch lang trở nên thèm thuồng, khát vọng có thể nhanh chóng nhấm nháp huyết nhục của nhân loại trước mặt.
Hoả giáp lần nữa bừng lên bao bọc lấy cơ thể lang vương, móng vuốt sắc bén không chút lưu tình đâm thẳng vào ngực trái Dạ Nguyệt moi trái tim nàng ra. Nhưng bất ngờ, cánh tay nàng nhân lúc Huyết Sát lang vương không để ý, cầm lấy Già La cố hết sức xuyên qua ngực bạch lang, tuy bị hoả giáp bao quanh ngăn chặn nhưng kiếm vẫn cắm vào người lang vương.
Cơ thể Dạ Nguyệt tiếp xúc với hoả diễm, nhưng kỳ lạ là nhìn bề ngoài da nàng không bị bất kỳ vết bỏng nào. Nhưng chỉ nàng mới biết máu huyết bên trong cơ thể đang bị thiêu đốt.
Đối diện với ánh mắt lãnh khốc, lang vương ngược lại có một loại cảm giác run sợ từ linh hồn. Trong lúc hoảng sợ, nó há mồm cắn vào tay kẻ thù.
Bộ răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt trắng nõn, huyết dịch nóng hổi chậm rãi chảy xuống. Dạ Nguyệt nheo mắt, ngoan tâm rút kiếm từ cơ thể bạch lang ra.
"Grào!!!!!" Huyết Sát lang vương bị đau nhả tay nàng ra, sau đó giận dữ gầm lên. Dạ Nguyệt ngã xuống đất thở hổn hển, cánh tay huyết nhục mơ hồ, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu bị xói mòn, trên trán nàng mồ hôi xuất ra liên tục.
Lang vương phẫn nộ nhào đến, đè cơ thể người làm đau nó xuống, một móng ghim sâu vào da thịt kẻ thù, móng còn lại đâm tới chỗ trái tim nàng.
Dạ Nguyệt lãnh tĩnh nhìn móng vuốt của Huyết Sát lang càng lúc càng tiến sâu vào cơ thể nàng. Trong lòng tĩnh lặng như mặt hồ, chưa từng bởi vì cận kề cái chết mà sợ hãi, điều nàng tiếc nuối nhất chính là cuối cùng lại thất hứa với Hiên Viên Thần Nhi. Trong đầu đột nhiên hiện lên dung mạo xuất trần cùng bóng lưng cô độc của nàng, xem ra lần này nàng phải thất hứa rồi.
Thời điểm móng vuốt chỉ còn cách trái tim vài tấc, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một con hắc long bay tới hất bay bạch lang.
"Grào!!!!" Hắc long gầm lên giận dữ, che trước mặt Dạ Nguyệt, đám hôi lang xung quanh bị uy áp của nó làm cho sợ hãi. Huyết Sát lang vương nằm dước đất thở dốc, huyết dịch nhuộm đỏ bộ lông màu trắng, trên cơ thể hiện lên vài vết thương, hoả giáp từ lâu đã biến mất.
Tử Diễm liếc mắt nhìn Huyết Sát lang vương, sau đó lo lắng nhìn sang chủ nhân của mình, nó quyết định buông tha cho việc gϊếŧ lang vương, đi tới chỗ Dạ Nguyệt nằm tha nàng lên lưng sau đó bay đi.
Ngay sau khi hắc long rời đi, từ trong rừng đồng loạt vang lên sói tru.
Hiên Viên Thần Nhi bởi vì để cho Dạ Nguyệt có thể trao dồi kinh nghiệm thực chiến mà đóng thần thức, không nhìn tới nàng.
Khi Tử Diễm đem Dạ Nguyệt rời khỏi Liệt Phong lâm nàng mới xuất hiện, nhìn người đang hôn mê nằm trên lưng hắc long. Hiên Viên Thần Nhi mày đẹp nhíu chặt, tại sao lại như vậy? Nơi này chỉ có ma thú tam cấp, theo lý nàng sẽ không bị thương nặng như vậy, tại sao lại...
"Tử Diễm ngươi đem Dạ Nguyệt đưa cho ta, ngươi trở lại Liệt Phong lâm tìm tinh thạch ma thú cấp ba đem về đây, ước chừng mười viên là được, ta đem nàng trở về phòng, nhanh lên một chút." Tình trạng của người kia khiến Hiên Viên Thần Nhi không thể suy nghĩ nhiều, nàng ra lệnh cho Tử Diễm, sau đó nhanh chóng bế nàng trở về.
Hiên Viên Thần Nhi bế nàng bay một mạch về phòng. Lý do nàng không sử dụng thuấn di, là bởi vì tình trạng sức khoẻ của người trong lòng không cho phép nàng sử dụng. Nếu như cố ý sử dụng, chỉ sợ nàng càng thêm nguy kịch.
Dạ Nguyệt tâm vốn phòng bị sâu sắc, cho dù hôn mê nhưng vẫn như cũ không buông bỏ cảnh giác. Cho dù là Tử Diễm trở về, nàng vẫn giữ lại một phần thanh tỉnh cuối cùng. Nhưng không hiểu vì sao, lúc Hiên Viên Thần Nhi bế nàng đưa trở về, nàng lại đồng ý buông tha tia thanh tỉnh cuối cùng. An tâm lặng lẽ mà nhắm mắt rơi vào hôn mê sâu.
Trở về phòng, đem nàng đặt trên giường, sau đó vươn tay cởi bỏ y phục lấm lem bùn đất, xen lẫn vết máu của nàng. Hiên Viên Thần Nhi dùng khăn chậm rãi lau cơ thể Dạ Nguyệt, vết thương rất sâu, đặc biệt là ở l*иg ngực, chỉ còn vài tấc liền đến tim.
Hiên Viên Thần Nhi nhíu mày càng chặt, nàng không nghĩ bởi vì sơ sẩy của chính mình khiến cho người này bị thương nặng như vậy. Trong tay đột nhiên biến ra một viên thuốc màu trắng ngà, bao quanh nó là một quần sáng, hương thơm từ viên thuốc phát ra lan toả trong không gian.
Hiên Viên Thần Nhi đem nó đưa vào miệng người đang hôn mê, để nàng nuốt xuống. Sau đó tay nàng nhẹ nhàng đặt lên trán Dạ Nguyệt, bạch sắc quang mang từ tay nàng truyền vào cơ thể nàng ấy.
Vết thương trên cơ thể Dạ Nguyệt khép lại một cách nhanh chóng, sau khi xác nhận vết thương đã lành. Hiên Viên Thần Nhi mới an tâm một chút. Lúc này, Tử Diễm cũng về tới, nó biến lại làm tiểu hắc xà, đem mười viên tinh thạch giao cho nàng, sau đó lo lắng nhìn chủ nhân đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
"Yên tâm, nàng sẽ không sao" giống như hiểu được nó lo lắng, Thần Nhi nhẹ nhàng trấn an một câu, sau đó đặt tinh thạch xung quanh cơ thể Dạ Nguyệt. Tiếp theo nàng liền đọc chú ngữ, chú ngữ vừa vang lên, tinh thạch bay lên không vây quanh Dạ Nguyệt, những luồng sáng từ tinh thạch truyền vào trong cơ thể nàng. Đến khi Thần Nhi chấm dứt chú ngữ tinh thạch ngay lập tức vỡ tan rồi biến mất.
Cánh tay Dạ Nguyệt đột nhiên xuất hiện một luồn hoa văn màu tím chảy dọc từ bả vai đến bàn tay. "Đây là một đạo hoa văn cổ xưa, như thế nào lại ẩn trong cơ thể nàng? Quân Dạ Nguyệt, ngươi rốt cuộc có thân phận gì?" Hiên Viên Thần Nhi đặt tay nàng xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn người vẫn đang hôn mê. Nàng hi vọng người này sẽ không làm nàng thất vọng.
Đạo hoa văn kia xuất hiện là bởi vì để bảo vệ cơ thể Dạ Nguyệt không bị phá hủy bởi một lượng lớn sức mạnh cho nên mới xuất hiện. Thật ra chỉ sợ ngay chính chủ nhân của thân thể này cũng không biết đạo hoa văn này từ đâu mà có.
Đạo hoa văn cũng từ từ biến mất, bao quanh cơ thể Dạ Nguyệt xuất hiện rất nhiều linh khí, xem ra không lâu nữa liền đột phá.
Thần Nhi không muốn lại tiếp tục xảy ra chuyện, nàng ngồi một bên giúp nàng hộ pháp. Quả nhiên không lâu sau, Dạ Nguyệt trực tiếp đột phá. Nàng vượt qua thất phẩm, trực tiếp đột phá Võ Đẳng.
Quả nhiên nhân hoạ đắc phúc, người này cư nhiên vượt một giai, thiên phú thật sự kinh người. Thế nhưng người này cũng quá liều mạng đi, Hiên Viên Thần Nhi sớm đã nhìn ra thói quen bỏ mặc chính mình sống chết của Dạ Nguyệt. Nàng nghĩ xem ra sau này phải chỉnh người này một chút, tránh cho nàng sau này vì liều mạng mà bỏ mình.
Trông chừng người kia một ngày một đêm, Hiên Viên Thần Nhi nhìn thấy thương thế của nàng đã hồi phục một cách nhanh chóng, nàng cũng không muốn nán lại lâu nữa. Căn dặn Tử Diễm chăm sóc Dạ Nguyệt, có động tĩnh gì thì báo cho nàng biết.
Dặn dò xong, Thần Nhi bay một mạch đến Liệt Phong lâm, nàng muốn điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.
Hiên Viên Thần Nhi vừa đến trước Liệt Phong lâm, một đám tiểu tước liền bay quanh người này, nàng lãnh đạm mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
Trong đám tiểu tước, có một con có bộ lông bảy sắc nổi bật nhất, vừa nhìn liền biết nó là con đầu đàn, nó đậu trên vai Thần Nhi, ríu rít bên tai nàng.
Nghe xong tất cả, Thần Nhi vẫn như cũ lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt là ám trầm. Đã lâu không để ý đến bọn chúng, xem ra lần này phải hảo hảo "chấn chỉnh" lại một chút.
Dạ Nguyệt lúc này thương thế khôi phục nhanh chóng, lại tăng thêm một cấp bậc Võ Đấu Sư, nàng tất nhiên rất nhanh liền tỉnh lại. Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là đôi nhãn thần tròn xoe trong suốt nhìn nàng không chớp mắt, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Dạ Nguyệt chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm khàn: "Diễm..."