Lưu Duyệt Vi xuyên không trở về, vừa mở mắt liền nhìn thấy chính là phu quân của kiếp trước, Trịnh Tụng Hiền, người đã táng thân biển lửa để cứu nàng.
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi tuấn tú, vừa đỗ đầu bảng trở về, một thân áo đen, thần thái bay bổng, cưỡi ngựa cao to đến nhà nàng cầu hôn.
Lưu Duyệt Vi lao vào lòng hắn, khóc như mưa: "Hu hu hu, Tam Lang, hu hu hu, ta nhớ chàng quá, hu hu hu, nấc."
Tai Trịnh Tụng Hiền đỏ bừng, kéo hết các vị thần linh đến làm chứng, thề rằng mình nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, cùng nang sống đến bạc đầu.
Sau khi kết hôn, Lưu Duyệt Vi Vi đi theo Trịnh Tụng Hiền, từ tiểu quan tòng bát phẩm đến Thượng thư nhất phẩm, hai người cùng nhau tiến bước trong nghịch cảnh, đạp bùn đất thành con đường rộng thênh thang.
Khi Lưu Duyệt Vi biết có người cố ý phóng hỏa, nàng bùng lửa giận, từ đó trở thành ma nữ bảo vệ chồng, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng
Những kẻ nợ nàng, tất cả đều phải trả lại!
Gϊếŧ mẹ gϊếŧ em trai, đánh lại!
Cố ý phóng hỏa, đánh lại!
Cướp đoạt gia sản, đánh lại!
Phu quân không ngoan ngoãn, thôi, phu quân tốt như vậy, đánh nhẹ thôi.
Ban đêm, Thượng thư đại nhân đang rửa chân cho phu nhân, Lưu Duyệt Vi lắc lắc đôi chân trắng nõn nà, vẻ mặt không cam lòn: "Tam Lang, hôm nay lại có người nói ta đánh chàng, muốn chàng bỏ vợ đấy."
Thượng thư đại nhân cởϊ áσ, cười nhẹ: "Phu nhân đừng để ý những kẻ ngu ngốc đó, ta thích phu nhân như vậy. Nào, cầu xin phu nhân thương yêu, đánh nhẹ một chút."