Chương 3: Lời đồn

Thời gian cứ vậy nhanh chóng trôi đi, chẳng biết từ lúc nào, mấy ngày nay trong kinh thành bắt đầu có tiếng đồn thổi rằng gia tộc họ Trần lợi dụng chức quyền chiếm hết các chức quan quan trọng trong triều và đang âm mưu tạo phản để chiếm ngôi nhà Lý.

Vốn dĩ ban đầu chẳng có bất kỳ ai chú ý đến những lời đến thổi đó vì dù đất nước có đổi chủ thì cũng không liên quan gì đến dân chúng. Dù đất nước có đổi chủ thì người dân vẫn phải khổ cực, vẫn phải chịu đựng đói nghèo, mất mùa, lũ lụt,... Nhưng không biết là do ai nói, gia tộc họ Trần lúc làm thần tử mà đã bất trung, bất nghĩa thì sau này dù có trở thành hoàng tộc không khéo cũng chỉ sẽ làm cho tình hình của đất nước càng thêm khó mà nói được. Sinh ra ở thời loạn lạc, cuộc sống của bọn họ bây giờ vốn đã vô cùng vất vả, nếu lúc đó tình hình trở nên càng khó khống chế thì tình hình của bọn họ chỉ càng trở nên hỏng bét.

Lại nói, tuy rằng mấy chục năm nay dưới sự điều hành của hai vị thái thượng hoàng tình hình đất nước đã trở nên loạn lạc, cuộc sống của bọn họ cũng vì vậy mà trở nên vất vả nhưng không thể phủ nhận những cống hiến to lớn của các bậc minh quân và thái tổ. Tuy bây giờ vị đang ngồi trên ghế của bậc cửu ngũ chí tôn có thân phận là nữ nhi lại còn nhỏ tuổi nhưng trước đây năm nàng xuất sinh thì vụ mùa bội thu, thời tiết thuận hoà, số người chết vì đói nghèo, dịch bệnh cũng giảm xuống một mảnh lớn... Thấy mọi người đều lâm vào suy tư, những kẻ ẩn dấu trong bóng tối dẫn dắt dư luận từ đầu đến cuối nở một nụ cười hài lòng, nhanh chóng rút khỏi đám đông.

Lý phủ, trong thư phòng

Lý Thiên Hùng và một vài lão giả, trung niên nhân nghe thân tín bẩm báo về lời đồn và đàm luận của dân chúng thì nhìn nhau, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng, cười nói.

-" Bệ hạ quả nhiên giỏi về suy đoán lòng người, bây giờ dư luận đã nghiêng về phía chúng ta."- Lý Thiên Hùng mở miệng trước.

-" Lý đại nhân ngươi nói phải, nhưng ta vẫn không hiểu, dân chúng nghiêng về phía chúng ta thì bệ hạ được lợi gì ?"- Một thiếu niên tầm hơn 20 tuổi nghi hoặc hỏi.

-" Tiểu Phong ngươi kinh nghiệm vẫn còn ít a, dư luận nghiêng về phía chúng ta thì dù Trần Thủ Hà hoặc Trần Trung muốn động thủ cũng phải kiêng dè, cân nhắc nhiều mặt. Ngươi đó, còn phải lịch luyện còn nhiều."- Một lão nhân thở dài, mở miệng nói.

Thiếu nhân bị lão giả răn dạy thì có chút xấu hổ, mở miệng ứng:

-" Đại nhân nói phải, là ta không suy nghĩ rõ ràng, tầm nhìn hạn hẹp."

-" Được rồi." Lão nhân khoát khoát tay áo.

Lão nhân không mở miệng, mọi người ở đây cũng dần yên tĩnh lại. Nghĩ nghĩ, mọi người lại thở dài, suy cho cùng, bệ hạ phải mất công bày mưu tính kế lâu như vậy còn không phải là do bọn họ trong tay không nắm bình quyền, thái hậu lại là người họ Trần, bọn họ làm gì cũng phải cẩn thận, đắn đo từng chút một. Nếu bọn họ có thể lại nỗ lực một ít, nắm giữ chút thực quyền thì mọi chuyện đã có thể thuận lợi hơn bây giờ nhiều.



Nghĩ như vậy, Lý Thiên Hùng cũng chỉ có thể phân phó cho thân tín đi thông báo tiến độ cho bệ hạ.

Phân phó xong, Lý Thiên Hùng quay lại, nói với mọi người đang có mặt trong thư phòng:

-" Kế hoạch bước đầu đã thành công, các ngươi cũng nên chấp hành kế hoạch của mình đi, đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không, không cần bệ hạ ra tay lão phu cũng sẽ đích thân ra tay xử lí các ngươi. Dù sao các ngươi hẳn là cũng hiểu nếu kế hoạch của bệ hạ thất bại, tất cả chúng ta đều sẽ chết dưới tay Trần Thủ Hà tên kia nhưng nếu thành công, chúng ta sẽ có được vinh hoa phú quý, quyền lợi thực sự chứ không phải chỉ có danh mà không có quyền, khắp nơi bị chèn ép."

Nhìn thần sắc mọi người đang biến ảo khó lường nhưng cuối cùng chỉ còn xót lại sự kiên quyết và được ăn cả ngã về không thần sắc, Lý Thiên Hùng hài lòng. Dù sao, hắn không thể chỉ đe doạ, phải cho bọn họ một quyền rồi cho một quả táo ngọt thì bọn họ mới có thể ngoan ngoãn dốc toàn lực làm việc cho bệ hạ được.

-" Được rồi, mọi người hồi phủ đi, chú ý đừng để người khác phát hiện hành tung của các ngươi nếu không lúc đó sẽ có phiền phức lớn."

Nghe vậy, mọi người chỉ gật đầu và chào hỏi nhau vài câu rồi rời đi bằng thông đạo bí mật.

Đợi bóng dáng của mọi người biến mất, Lý Thiên Hùng nhấp một ngụm trà, lẩm bẩm:" Bệ hạ, lão phu đã làm hết sức mình rồi, phần còn lại cũng chỉ có thể trông chờ vào bản thân người rồi."

Hoàng cũng, điện Càn Nguyên.

Lý Thiên Linh nghe thân tín bẩm báo, hài lòng gật đầu, trong đôi mắt loé lên ánh sáng.

-" Xem ra, ta cũng nên đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch rồi. Minh Nguyệt, ngươi..."

Minh Nguyệt và Lan Hy ở bên cạnh nghe được phân phó của nàng thì trở nên vô cùng sửng sốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại,gật đầu đáp ứng và cấp tốc rời khỏi đại điện.

~~ Hết chương ~~~