Chương 12: Trò chơi phu thê (2)

Lý Thiên Linh nhìn thấy Trần Tống bị bắt trở lại thì thích thú vô cùng, cười khúc khích bảo:

-" Trẫm đã nói rồi. Nếu ngươi còn dám không nghe lời của trẫm thì lần tiếp theo sẽ đến lượt ngươi bị phạt đấy."

Trần Tống nghe vậy thì cả người run rẩy không ngừng nhưng dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn cả người bỗng nhiên dừng lại rồi lại mềm xuống. Hắn trầm mặc lại trong chốc lát rồi mới mở miệng đáp ứng.

-" Vâng."

Lý Thiên Linh nghe hắn bỗng dưng đồng ý thì không khỏi kinh ngạc, phải biết kiếp trước hắn nhưng là liều mạng không ngừng phản đối cho nên nàng mới phải sai người đứng ở bên cạnh giúp đỡ hắn thực hiện vai trò mà nhân vật tân lang phải làm. Bây giờ, hắn vậy mà lại dễ dàng như vậy đồng ý thật là khiến nàng cảm giác khó hiểu vô cùng nhưng dù sao, chuyện này dễ dàng như vậy thành công thì nàng cũng nên vui vẻ mới đúng.

Nghĩ như vậy, Lý Thiên Linh không còn do dự nữa, cầm lấy chiếc khăn trùm đầu của tân nương phủ lên đầu mình, mở miệng nói.

-" Được rồi, Lan Hy, Minh Nguyệt các ngươi giúp ta chơi trò chơi đi."

Lan Hy và Minh Nguyệt nghe vậy thì ngay lập tức dùng bản sắc biểu diễn. Chỉ gặp, hai nàng trên mặt hiện lên vẻ lo lắng và sợ hãi nhưng vì cố kỵ trước đó không lâu Lý Thiên Linh vừa buông lời đe doạ nên chỉ có thể miễn cưỡng cười nói đáp ứng.

-" Vâng vâng, chúng nô tì hiểu rồi ạ."

Lý Thiên Linh nghe vậy thì trong lòng âm thầm gật đầu. Đoạn, nàng chạy đến trước mặt Trần Tống

nói.

-" Bắt đầu đi."

Lan Hy và Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau cho đối phương một ánh mắt, cúi đầu hô:

-" Nhất bái thiên địa."

Lý Thiên Linh và Trần Tống cúi đầu bái trời.

-" Nhị bái cao đường."

Hai người lại cúi về phía trước bái một bái.



-" Phu thê giao bái."

Cả hai đều do dự trong một chốc lát nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu bái đối phương.

____________________

Sáng sớm hôm sau, một cung nữ nhân lúc không có ai để ý vội vàng rời khỏi điện Càn Nguyên rồi chạy một mạch về phía điện Loan Nguyệt - nơi ở của thái hậu. Nàng ta tên là Tiểu Ngọc, là người của thái hậu được sắp xếp đến bên cạnh nữ vương để giám sát nhất cử nhất động của nàng. Sau lưng nàng, một bóng người loé lên một cái rồi biến mất nhưng nàng ta lại không hề có sở giác.

Tiểu Ngọc chạy đến trước cửa điện Loan Nguyệt thì bị cung nữ ngăn cản lại, cung nữ kia hỏi:

-" Ngươi là cung nữ của cung nào, tại sao lại đến đây ?"

Tiểu Ngọc vội vàng lôi từ trong ngực ra một chiếc ngọc bội, mở miệng giải thích:

-" Ta là cung nữ của Càn Nguyên điện. Xin nhờ ngươi đi vào thông báo cho thái hậu nương nương là Tiểu Ngọc có chuyện gấp muốn bẩm báo, đây chính là tín vật mà thái hậu nương nương giao cho ta."

Cung nữ kia nghe vậy thì vội vàng nhận lấy ngọc bội, khách sáo đáp lời sợ đắc tội nàng ta.

-" Tiểu Ngọc tỷ tỷ khách sáo rồi. Ta sẽ đi thông báo cho thái hậu nương nương ngay." Nói, cung nữ kia vội vàng nhận lấy ngọc bội trong tay Tiểu Ngọc rồi xoay người chạy vào thông báo đi.

Một lát sau, Tiểu Ngọc bị truyền vào triệu kiến. Chỉ gặp trên chủ vị, Trần Dung thân mặc trang phục làm bằng lụa tiến cống, đầu đội trang sức mũ miện, toàn thân toát lên một vẻ đẹp ung dung hoa quý. Tiểu Ngọc không dám nhìn nhiều, vừa đi vào đã vội vã quỳ xuống hành lễ.

-" Nô tỳ tham kiến thái hậu nương nương. Nương nương vạn tuế vạn vạn tuế."

Trần Dung chỉ là nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi lại thu hồi tầm mắt, mở miệng nói.

-" Miễn lễ. Đã sắp đến giờ vào triều, ngươi không ở lại Càn Nguyên điện hầu hạ bệ hạ mà đến đây là có chuyện gì muốn bẩm báo ?"

-" Bẩm... bẩm thái hậu nương nương, ngày hôm qua bệ hạ, bệ hạ đã... " Nói, nói, Tiểu Ngọc kể lại tất cả những chuyện bản thân đã chứng kiến vào chiều qua chỗ Trần Dung nghe.

Trần Dung nghe xong thì tức giận vô cùng, tiện tay cầm chén trà đang uống dỡ vứt xuống đất. Chỉ nghe "choang" một tiếng, tiếng hô tức giận của nàng vang lên:



-" Ngươi nói cái gì ? Hồ đồ, thật là hồ đồ."

Tiểu Ngọc thấy Trần Dung nổi cơn thịnh nộ thì run sợ không ngừng, vội vàng mở miệng nói.

-" Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận, nô tì dám cam đoan tất cả những gì mình nói đều là sự thật, không có nửa chữ giả dối."

Trần Dung nghe vậy thì miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận trong lòng, ra hiệu cho đại cung nữ thân cận bên người một ánh mắt.

Đại cung nữ ngay lập tức hiểu ý, giả vờ như rời đi đại điện nhưng lúc đi đến phía sau lưng Tiểu Ngọc thì lại đột nhiên quay lại cho Tiểu Ngọc cái ót một cái đập. Chỉ gặp Tiểu Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trước mắt tối sầm rồi đột nhiên mất đi ý thức. Rầm một cái, nàng ngã về phía trước, mặt trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Lạnh lùng nhìn Tiểu Ngọc một cái, Trần Dung ra lệnh cho các cung nữ và thái giám đang bối rối và lo sợ đứng bên cạnh.

-" Đem nàng ta xuống, trói lại nhốt vào phòng củi đi." Dừng một chút, Trần Dung dùng giọng điệu uy hϊếp nói.

-" Chuyện ngày hôm nay, các ngươi đã nghe được những gì rồi ?"

-" Thái hậu nương nương, chúng... chúng nô tài / nô tì không nghe được gì cả. Chúng nô tài / nô tì hôm nay hoàn toàn không biết gì cả..." Bọn cung nữ và thái giám nghe vậy thì sợ hãi khôn cùng, vội vàng quỳ xuống không ngừng dập đầu mở miệng tỏ rõ quan điểm của bản thân.

Trần Dung thấy vậy thì nheo mắt lại nhìn chằm chằm bọn họ khiến bọn họ run sợ vô cùng. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng mới mở miệng:

-" Tốt nhất là như vậy. Nếu để ta phát hiện các ngươi không thể khép kín được miệng của mình thì...các ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy. Lui xuống đi."

Các cung nữ và thái giám nghe vậy thì vội vàng rối rít gật đầu hành lễ rồi lôi kéo Tiểu Ngọc cơ thể lui ra ngoài, sợ chậm một bước thì thái hậu sẽ đổi ý lấy mạng bọn họ.

Nhìn bọn họ lui ra ngoài, Trần Dung trầm giọng phân phó đại cũng nữ và ma ma đứng ở hầu ở nàng hai bên.

-" Quế ma ma, ngươi ngay lập tức đi liên lạc với Trần Thủ Hà đại nhân và Trần Trung đại nhân nói cho bọn họ biết chuyện đã xảy ra và để Trần Thủ Hà đại nhân lập tức cho phong tỏa hoàng thành, ngăn cản văn võ bá quan vào thiết triều, có cơ hội tiếp xúc với bệ hạ. Tiểu Linh, ngươi ngay lập tức đến Càn Nguyên điện truyền bệ hạ và Trần Tống đến đây. "

Quế ma ma và Tiểu Linh cung nữ cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc nên đã ngay lập tức ứng lời và vội vã rời đi điện Loan Nguyệt thực hiện nhiệm vụ của bản thân.

~~ Hết chương ~~~