Chương 1: Mở đầu

Ngày xx tháng 11, năm Thiên Chương thứ hai, điện Càn Nguyên, Nam kinh.

Lý Thiên Linh ngồi trên chiếc ghế rộng rãi được làm từ gỗ quý và chạm khắc tinh xảo, hai tay đặt lên thành ghế, khuôn mặt tròn trịa, bụ bẫm nở một nụ cười tinh nghịch nhưng đôi mắt lại trần đầy thứ cảm xúc phức tạp mà đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên người của một đứa trẻ 7, 8 tuổi.

Chỉ thấy, cách chân nàng không xa, một bé trai khoảng chừng 7,8 tuổi mặc áo giao lĩnh** đang sợ hãi quỳ xuống lạy, miệng không ngừng lắp bắp thưa:

-" Xi.n... Xin bệ hạ hãy tha tội cho thần. Nế..u nếu thần có lỡ làm bệ hạ tức giận, xin người cứ ra lệnh, thần xin nghe theo để người nguôi cơn nóng giận..."

Lý Thiên Linh không nói gì, ra vẻ suy ngẫm nhưng đáy mắt lại hiện lên sự hài hước và tự giễu, nàng cười và nói:

-" Được rồi, lùi xuống đi, ta tha tội cho ngươi đấy. Nay ngươi có vẻ đã biết nói mát rồi nhỉ.?"

" Vâng, thần xin tạ ơn bệ hạ." Nói, Trần Tống vội vàng dọn dẹp chậu nước và tấm khăn rơi ở cách đó không xa lên rồi hành lễ lùi ra ngoài.

Đợi Trần Tống biến mất khỏi tầm mắt, Lý Thiên Linh mới chậm rãi thu hồi vẻ mặt tươi cười và ngây ngô của một đứa trẻ lại. Nàng vươn tay cầm tách trà được để trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm rồi mới từ tốn nói:

-" Lan Hy, ngươi đi thông báo cho Lý đại nhân, bảo hắn kế hoạch sắp bắt đầu rồi,chuẩn bị cho tốt ."

-" Dạ, nô tì sẽ truyền lại lời của bệ hạ cho Lý đại nhân ngay ạ." Dứt lời, một cung nữ nãy giờ luôn cúi mặt đứng hầu bên cạnh Lý Thiên Linh khẽ cúi người hành lễ và lui ra khỏi đại điện.



-" Được rồi, các ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi." Lý Thiên Linh khoát khoát tay áo cho đám cũng nữ và thái giám đứng hầu hai bên lui xuống còn nằng thì ngồi xoa xoa trán. Thời khắc này, cả khuôn mặt nàng hiện lên một sự mệt mỏi, phiền muộn mà đáng lẽ không nên xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ 7, 8 tuổi.

Nàng đã luân hồi trải qua hai kiếp người, kiếp đầu tiên cuộc đời nàng là một mối bị kịch khi mà phải trải qua vô số vất vả, luân truyên và luôn bị mọi người xem là tội nhân của nhà họ Lý mà nào có ai hay những người đã thiết kế ra tất cả những chuyện này lại là phụ hoàng nàng. Đến gần cuối đời, nàng mới biết tất cả mọi chuyện thì cũng đã vô lực hồi thiên . Sau khi nàng mất, linh hồn của nàng không đến cái nơi mà người ta gọi là địa phủ mà là bị một chùm ánh sáng màu trắng bao bọc. Đợi đến lúc nhận thức của nàng rõ ràng thời điểm, nàng đã xuất hiện ở một thế giới hiện đại xa lạ của gần hàng nghìn năm sau.

Kiếp thứ hai, nàng không sinh ra ở một gia đình giàu có và quyền lực nhưng lại sinh ra ở một gia đình khá giả, tri thức. Ba mẹ nàng tuy bận rộn với công việc nghiên cứu học thuật nhưng vẫn luôn dành thời gian để yêu thương, chăm sóc và quan tâm nàng. Cũng chính vì vậy, ở kiếp thứ hai, trái tim vốn đã bị tổn thương của nàng lại dần cảm nhận được ấm áp.

Tuy ban đầu nàng cảm thấy hết sức lạ lẫm vì một cổ nhân như nàng lại phải sinh hoạt trong một xã hội hiện đại phát triển nhưng dần dà, nàng lại yêu quý nơi đây. Nàng thấy được hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn , một sự bình đẳng nam nữ. Chỉ có những ai từng phải sinh hoạt ở cổ đại thì mới hiểu được nỗi khổ đau, áp bách luôn đè nặng lên thân phận người phụ nữ xưa. Chẳng nói đâu xa, tuy kiếp thứ nhất và kiếp này nàng đều là người có thân phận cao quý nhất nhì của một đất nước nhưng còn không phải do nàng là thân nữ nhi nên mới bị chính phụ hoàng của mình sắp đặt sẵn số mệnh hay sao.

May mắn, ở kiếp thứ hai, nàng được sinh ra ở đất nước của mình và có một gia đình hạnh phúc. Nàng đã từng muốn tìm hiểu về tiến trình lịch sử sau khi nàng mất ở kiếp đầu tiên nhưng lúc đó nàng mới sinh ra và khác biệt về ngôn ngữ viết nên nàng đã chẳng thể hiểu gì. Sau này, lớn lên một chút, nàng đã luôn cố gắng học tập hệ thống ngôn ngữ mới và điều đó dường như đã mở ra cho nàng một cánh cửa của thế giới mới.

Hiểu được ngôn ngữ, nàng cũng hiểu sâu hơn về thời đại này. Nàng điên cuồng cố gắng học tập, hấp thu đủ loại tri thức mà ở cổ đại nàng nghĩ cũng chưa từng nghỉ đến. Nói ra thì thật đúng là buồn cười ở kiếp đầu tiên nếu như nàng có thể như vậy nghiêm túc học tập thì nàng đã không chật vật đến nổi chẳng có lấy một tia kỳ vọng từ người cha kia. Nhưng ở kiếp thứ hai thì khác, nhờ sự cố gắng trong học tập, nàng đã trở thành con nhà người ta trong mắt bạn bè, phụ huynh và trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ.

Nhờ vốn hiểu biết và tài năng của mình, nàng đã trở thành một danh nhà lãnh đạo tài năng và thành công từ khi còn trong trường đại học. Công ty của nàng kinh doanh đa lĩnh vực và đều có những thành tựu nhất định. Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng nhận được một dự án hợp tác với một đối tác lớn ở nước ngoài. Nếu dự án thành công, công ty của nàng sẽ bước vào thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Chính trong chuyến đi công tác đó, nàng đã không may gặp phải vụ nỗ máy bay nên mới phải ra đi một cách uất ức.

~~ Hết chương ~~

Chú thích:

** Áo giao lĩnh là kiểu áo xẻ tà hai bên giống áo dài ngày nay và có cổ áo đan chéo.