Chương 9

" Chưa từng căm ghét người."

" Thật là...!" Hạ Uyên mang một bộ y phục đơn giản đặt xuống trước mặt Ôn Như: " Tuy những lời cô nói thật khó tin, nhưng trong tình trạng hiện tại của cô ta cũng chẳng thể làm khó, trước hết hãy cứ tắm rửa rồi thay bộ y phục này ta sẽ cho người đưa cô trở về Xưng gia."

" Không...!"

" Làm sao vậy?"

Ôn Như giật mình nói lớn một tiếng, nhận ra mình vừa vô tình thất thố nàng khẽ run: " Tôi... tôi không muốn trở về nơi đó."

" Tại sao lại không muốn về nhà của mình, có phải cô gặp phải chuyện gì?"

" Cầu xin tiểu thư đừng để ai biết được việc này, tôi chắc chắn sẽ không gây phiền phức gì và lập tức rời khỏi đây vậy nên...!"

" Khoan đã."

Hạ Uyên ngạc nhiên định sẽ ngăn Ôn Như đang vội vàng như muốn chạy đi, nhưng không ngờ chỉ vừa bước ra cửa cô đã đυ.ng phải người, mất thăng bằng Ôn Như bám lấy người đó rồi nhìn lại mới ngỡ ra mà lên tiếng: " Tĩnh Thất đại nhân?"

" Xưng tiểu thư không sao chứ?"

" Xin lỗi." Ôn Như lui lại vài bước tỏ ra khó xử: " Tôi không sao."

" Cái này...!" Tiêu Lũy một bên nhìn tới bộ dạng của Ôn Như có mấy phần lo sợ từ trong chạy vội ra ngoài để đâm trúng Tĩnh Thất, hắn bước lại chỗ Hạ Uyên: " Sao vậy, không phải ta đã nói muội đừng làm gì quá đáng rồi hay sao?"

" Ta không có nói gì, chỉ là vừa bảo đợi cô ấy khỏe hơn sẽ cho người đưa trở về phủ thì lập tức lại muốn rời đi."

" Muội không nói gì thật chứ?"

" Ta đã nói là không có, nếu không muốn ta khiến cô ấy khó xử thì từ đầu đừng đưa người về chỗ của ta."

Tĩnh Thất trầm giọng: " Xưng tiểu thư, trước cứ vào trong đã có được không?"

" Tôi...!"

" Chắc đã có chuyện gì khiến tiểu thư sợ hãi như vậy, nếu tin tưởng ta xin tạm thời hãy cứ ở lại đây ta nhất định sẽ giúp đỡ."

Ôn Như nhìn Tĩnh Thất rồi im lặng gật đầu, cô xoay người bước trở lại vào trong. Sau khi căn dặn vài nô tỳ giúp người tắm rửa Hạ Uyên lại trở ra phòng khách cùng Tĩnh Thất và Tiêu Lũy, nàng tỏ ra không vui: " Ta thật không hiểu nổi các huynh đang nghĩ gì, Xưng tiểu thư này không phải ngày trước là do Ninh quý phi đưa tới chỗ của hoàng thượng sao. Ít nhiều gì cũng là tình địch của Thụy Bích, bây giờ đúng là trông có chút đáng thương nhưng cư xử như vậy không phải có chút kỳ lạ?"

" Người cũng sẽ có tốt có xấu, muội không nên đánh giá người ta khi chỉ nhìn một phía như vậy." Tiêu Lũy nói.

" Mở miệng là nói thay cô nương người ta, huynh là có ý gì đây?"

" Ta không phải có ý gì mà là muội mới đúng, muốn thay Thụy Bích chỉnh người ta cũng đừng quá lộ liễu như vậy, đều hiện rõ cả trên mặt kìa."

" Huynh...!"

" Tiêu Lũy nói đúng." Tĩnh Thất nhức đầu vì hễ ở cùng hai người này là sẽ lại cãi nhau đến không hiểu nổi họ có thật sự là một đôi hay không: " Vị Xưng nhị tiểu thư này so với muội muội của mình không cùng một loại người, có thể nói cô ấy không phải người xấu vì vậy không cần làm khó người ta."

" Huynh đã nói vậy thì ta cũng chẳng có lý do gì cảm thấy khó chịu thay Thụy Bích." Hạ Uyên nói.

" Ta nói muội xem như gió thổi qua tai, ngài ấy vừa lên tiếng muội liền xem như lẽ đương nhiên?"

" Huynh còn không xem lại mình có mấy chỗ đáng tin đây."

-------------------------------

Minh Tô đi bên cạnh Thụy Bích, xem y nằm mãi trên giường hết hai ngày cuối cùng có thể xuống giường đi lại. Minh Tô vui vẻ: " Hoàng hậu tâm tình thật tốt có phải vì sắp có thể gặp ngài Tĩnh Thất và Tĩnh tướng quân?"

" Đúng vậy, tuy nói ta có thể thường xuyên trở về phủ thăm mọi người nhưng ta hiện tại cũng không còn chỉ là một tiểu tử không ai để mắt. Cho dù ta không phải nữ nhân, một hoàng hậu nếu cứ tùy tiện xuất cung chỉ tự nhiên sẽ có những lời đồn đại không hay."

" Hoàng thượng cũng không có nói gì, có phải người lo lắng nhiều quá hay không?"

" Không có gì, ta chỉ không muốn gây thêm rắc rối cho người."

" Hoàng hậu sao lại...!"

" Điều này ta cũng đã nghĩ sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra thôi." Minh Tô muốn nói gì đó giúp Thụy Bích bỏ xuống những lo nghĩ của mình nhưng không ngờ gần đó lại có tiếng nói chuyện của các cung nữ.

" Nghe nói hoàng thượng vô cùng tức giận, ngay cả Tiểu lâm tử truyền chỉ bên ngoài điện cũng bị dọa cho sợ chết khϊếp."

" Lúc đó hoàng thượng cũng hỏi ý Tĩnh tướng quân nhưng không ngờ ngay cả ngài ấy cũng không thể nói một lời nào, khó trách hoàng thượng lại tức giận đến như vậy."

" Cũng không thể trách được, cho dù Tĩnh tướng quân muốn phản đối thì không thể tranh cãi được việc hoàng hậu là nam nhân...!"

Nghe đến đây Thụy Bích chợt thay đổi sắc mặt nhưng y vẫn ra ý cho Minh Tô im lặng không được lên tiếng, hai cung nữ mãi mê nói chuyện cũng không chú ý đến xung quanh: " Hậu cung ba ngàn đều bị bỏ trống hoàng hậu lại là nam, cho dù là một người dân bình thường đi nữa cũng khó chấp nhận được không có con nối dõi huống hồ người lại là hoàng thượng."

" Ta nói hoàng hậu độc sủng hết nữa năm, muốn bao nhiêu sủng ái đều có bấy nhiêu nên nếu bây giờ hoàng thượng có thêm vài vị phi tần cũng đâu có gì là lớn, cũng chỉ là cho hoàng thượng thêm một hai vị hoàng tử mà thôi."

" Hoàng thượng tuổi còn trẻ lại vô cùng anh tuấn có biết bao người muốn được bước vào hậu cung của người, ta cũng không tin hoàng thượng có thể thỏa mãn chỉ với một mình hoàng hậu. Thêm áp lực từ các đại thần trong triều việc lập thêm phi tần cũng chỉ là sớm muộn."

" Ngươi nói xem Tĩnh tướng quân trên triều lúc đa số các đại thần lấy nguyên do hoàng hậu là nam mà khởi tấu xin hoàng thượng lập phi đã có biểu hiện gì, ta chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy....á..á!" Đang say sưa nói thì giống như bị một vật gì đó đánh mạnh vào bên chân mà la lên: " Đau quá...!"

" Ngươi làm sao vậy?"

" Hình như vừa có vật gì...hoàng ...hoàng hậu."

Đảo mắt tìm kiếm thì bắt gặp ngay Thụy Bích đứng gần đó làm cả hai sợ tại mặt lập tức quỳ xuống: " Hoàng hậu vạn an."

" Các ngươi có phải cảm thấy cái mạng của mình không còn cần thiết nữa có phải không?"

Hoàng hậu chưa lên tiếng cả hai đã bị lời của Minh Tô làm cho đến nói cũng không thành lời: " Xin... nô tỳ... xin hoàng hậu tha tội."

" Ngay cả hoàng hậu các ngươi cũng có thể nói những lời đó sau lưng mà còn dám mở miệng xin tha tội, việc này ta tuyệt đối sẽ không...!"

" Không sao."

" Hoàng hậu, không thể cứ như vậy bỏ qua. Nếu không phạt bọn chúng để làm gương sau này trong cung sẽ còn biết bao nhiêu kẻ dám lời ra tiếng vào những chuyện như vậy."

" Bọn họ tuy không có quy củ nhưng những lời đó nói không hề sai."

" Hoàng hậu...!"

" Bỏ đi, ta muốn trở về."

Thụy Bích tuy không có biểu hiện gì quá rõ rệt nhưng Minh Tô biết y trong lòng đang có bao nhiêu khổ sở, y vừa đi Minh Tô đã nóng giận: " Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, cả hai người các ngươi đều trước khi để hoàng thượng biết được việc này tự mình đi chịu phạt hai mươi bản và lập tức rời khỏi cung cho ta."

" Xin người tha tội... cầu xin tha tội cho chúng tôi."

" Nếu bị phải hiệu hình phát này và đuổi khỏi cung thì gia đình nô tỳ sẽ không còn chỗ nương tựa nữa... xin hãy tha cho chúng tôi."

" Nếu còn cầu xin ta không chắc sẽ giữ lại mạng của các ngươi, cút đi."

Thụy Bích bước đi mà không biết được bước chân mình có bao nhiêu nặng nhọc, y thật sự đã quá ngu ngốc chỉ biết vào hạnh phúc hiện tại mà bản thân đang có. Hoàng thượng đời trước từ khi là Đông Vương đã có cho mình tám thê thϊếp cho dù có yêu thương Hạ Uyên cách mấy đi nữa, hắn hiện tại có thể vì một lúc tiếc thương mà hoàn toàn chỉ biết mình y nhưng nó sẽ kéo dài được trong bao lâu? Hắn là hoàng đế và y không phải nữ nhân, dù có thể vì hắn làm tất cả những điều mình không dám nghĩ đến nhưng không cách nào vì hắn có thể hạ sinh một người nối dõi.