Chương 1

" Xoảng!" Tiếng đổ vỡ làm gương mặt nhỏ hiện lên một lần hốt hoảng, Mạn Hoa bỏ lại thang thuốc đang nấu trên bếp lửa rồi chạy vào phòng. Ngừng lại trước cửa nhìn người đang té ngồi bên cạnh chiếc ly vỡ trên mặt đất, y khẽ cắn môi để kiềm lại lòng mình không để thốt ra tiếng. Hắn đã từng là Đông Vương cao cao tại thượng, hắn có trong tay tiền tài và quyền lực nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ mù lòa bị truy cùng gϊếŧ tận.

" Tại sao?" Thiên Vũ hét lớn một tiếng lại đứng bật dậy, hắn giống một kẻ điên chỉ cần chạm vào bất cứ một thứ gì cũng nghĩ đến sẽ phá nát chúng. Nhưng trong ngôi nhà tranh này ngoài chiếc bàn đặt ở xa thì cũng chỉ có vài cái tách và ấm nước Mạn Hoa để ngay bên cạnh giường để hắn có thể dễ dàng lấy được: " Khốn kiếp....tất cả các người đều phản bội ta....Tại sao chứ?"

Sợ rằng mình lên tiếng sẽ lại càng khiến Thiên Vũ kích động hơn nhưng khi nhìn thấy hắn đột nhiên điên cuồng đấm tay xuống đất đến chảy máu thì Mạn Hoa không thể tiếp tục im lặng. Y chạy đến cố giữ lấy hai tay hắn: " Ngừng lại, Đông vương điện hạ mau ngừng tay đi."

" Buông ta ra."

" Người cứ định sẽ tự hành hạ mình đến chừng nào đây."

" Khôn kiếp, ta nói ngươi buông tay."

" A..!" Thiên Vũ vô tình đấm trúng ngực Mạn Hoa khi y cứ sống chết dằn co, cơ thể yếu ớt không chịu nổi y nhất quyết không buông tay: " Khụ...người...trước tiên bình tĩnh lại có được không....Khụ...?"

"...!" Tuy không thể nhìn thấy nhưng tai vẫn có thể nghe rất rõ hơi thở cực nhọc cùng với tiếng ho của người kia, Thiên Vũ nhận ra bản thân vừa khiến y bị thương mới từ từ chứng tĩnh lại. Hắn thả lỏng hai tay: " Ngươi có sao hay không?"

" Tại sao người ngốc nghếch như vậy?"

"...!"

Ngày ngày nhìn thấy dáng vẻ này của hắn mà y không thể tưởng tượng được mình như thế nào mới có thể đối diện với nó, đây chính là cái giá mà y phải trả khi quá vô dụng mà không thể làm gì hơn. Mạn Hoa ôm chầm lấy hắn, nước mắt bất chợt không theo ý mình mà tràn ra khóe mắt: " Tiếp tục tự hành hạ mình như vậy thì được gì chứ..hức..."

" Mạn Hoa!"

" Người khiến bản thân càng thêm đau đớn trong khi những kẻ đã hãm hại mình vẫn đang cười tự đắc khi chúng là kẻ có được tất cả?"

" ....!"

" Mạn Hoa xin người hãy vững vàng lên....vương gia không thể gục ngã ở đây...không thể đâu."

Cảm nhận những giọt nước mắt thấm vào y phục mình, Thiên Vũ nhếch môi cười: " Vậy ta có thể làm được gì? Bây giờ ta đã là một kẻ mù lòa không biết được lúc nào bọn chúng có thể tìm đến và lấy mạng thì có thể làm được gì?" Thiên Vũ hứng thú với Hạ Uyên hết lòng sủng ái không ngờ trong lòng nàng chỉ có một mình Tiêu Lũy là hộ vệ bên cạnh hắn còn cùng nhau bỏ trốn, vì quá tin tưởng và yêu thương cung nữ Xuân Ny hầu hạ bên cạnh mà lập làm thϊếp lại không ngờ ả là người do Thiên Uy cử đến bên cạnh hạ độc mình khiến bản thân trở thành kẻ mù lòa rồi bị truy gϊếŧ không lối thoát.

Tất cả những quan thần từng hết lời nịnh bợ, những nữ nhân từng ân cần chăn gối đều bị mua chuộc giả vờ như Đông Vương đã bị ám sát chết trong lúc xuất cung, đến hiện tại lại chỉ còn duy nhất một kẻ xa lạ hắn chưa từng biết đến liều cả mạng sống để cứu mình và trốn ở nơi này.

" Ta không biết mục đích của ngươi là gì nhưng ta hiện tại cho dù là Đông Vương cũng không có khả năng tự chứng thật thân phận mình, nếu không muốn chết thì cứ bỏ mặc ta ở đây và đi đi."

" Không....!" Mạn Hoa lớn tiếng: " Vương gia đang nói gì vậy? Ta sẽ không đi đâu cả, trừ khi ta có cách khiến đôi mắt người sang trở lại."

" Ngươi....!"

" Vương gia có thể nghi ngờ ta có mục đích khác cũng được nhưng đừng bắt ta phải rời khỏi lúc này....một khi mắt người có thể nhìn thấy trở lại muốn thế nào ta cũng sẽ nhất định sẽ nghe theo."

" Mạn Hoa...!"

" Người đồng ý bỏ cuộc sao? Không thể té ngã ở đây được Đông Vương điện hạ, nếu chỉ có thể oán trách và tuyệt vọng thì người phải mạnh mẽ lên, phải trả lại cho chúng gấp trăm gấp ngàn lần những gì mà mình đã phải chịu."

"...!" Thiên Vũ chợt ngừng lại, khi hắn dường như đã mất hết tất cả và hoàn toàn buông xuôi thì những lời nói này lại thức tỉnh hắn. Tuy không biết y thật ra là ai, hình dáng như thế nào nhưng Man Hoa chính là người đã kéo hắn ra khỏi bóng tối bao vây mình. Thiên Vũ chạm tay lau đi nước mắt trên gương mặt y để cố gắng hình dung ra, người này đã vì hắn mà khóc, vì hắn mà tức giận cho dù hắn đã không còn là một vị Vương Gia đầy quyền thế: " Ngươi nói rất đúng...!"

" Vương gia....!"

" Ta nếu bỏ cuộc tại đây chính là đã thừa nhận bản thân mình là một kẻ vô dụng...!"

" Ư....hức....!"

" Ta phải sống và quay trở về, ta sẽ khiến tất cả bọn chúng phải chịu gấp trăm ngàn lần những gì chúng đã làm với mình."

" Hức...thật...thật tốt quá rồi...chỉ cần người không bỏ cuộc."

Ngày tháng bình lặng trôi qua Thiên Vũ dần quen với cuộc sống tối tăm mù lòa, hắn đã không còn bị điều đó làm cho mất lý trí. Thời gian này tuy chỉ là ba năm bình lặng nhưng đối với cả Thiên Vũ và Mạn Hoa đều là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, Thiên Vũ dần nhận ra cái gì gọi là yêu. Hắn không phải yêu sắc đẹp và sự cá tính mỗi một thê thϊếp trước kia của mình, hắn yêu một cách chân thành sự đơn thuần và thánh thiện đó dù chưa từng được nhìn thấy gương mặt Mạn Hoa. Sau rất nhiều lần hy vọng và thất vọng thì một ngày Mạn Hoa mừng rỡ nói với hắn.

" Vương gia, cuối cùng ta cũng đã có cách khiến đôi mắt người có thể nhìn thấy trở lại."

Mỗi lần như vậy dù biết sẽ không có kết quả hắn vẫn mỉm cười rồi ôm y vào lòng: " Vậy sao."

" Lần này là thật đó, người phải tin ta."

" Ta lúc nào cũng tin lời của ngươi."

Mạn Hoa im lặng một hồi mới lại lên tiếng: " Một khi nhìn thấy lại ánh sáng thì không còn gì có thể ngăn cản người quay trở lại với thân phận Đông Vương Thiên Vũ."

"...!"

" Hứa với ta, đừng tha thứ cho bất cứ ai trong số họ.....bất cứ ai...!" Mạn họa thoáng qua một nét phiền muộn trên gương mặt: " Đừng tha thứ...!"

Thiên Vũ nắm lấy bàn tay y đặt lên môi mình: " Chỉ cần ngươi nói ta chắc chắn thực hiện. Ta sẽ khiến cả Thiên Uy và tên ái nhân của hắn Thụy Bích phải trả giá cho những gì bọn chúng đã gây ra. Ta sẽ khiến hắn nhìn thấy người mình yêu chết như thế nào!"

" Vương gia....!" Mạn Hoa vòng tay qua cổ hắn ôm cứng lấy: " Người nhất định sẽ trở thành hoàng đế Vương Lân."

Hắn khẽ cười rồi thì thầm bên tai y: " Và ngươi nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của ta, Mạn Hoa!"

"...!" Phải rồi, trở thành hoàng hậu của người. Trong tim Mạn Hoa chợt dâng lên sự đau đớn " Nếu ta là hoàng đế thì người nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của ta." Y nén lại sự bi thương khi câu nói đó lại hiện ra trong đầu mà cắn môi: "Vương gia..."

" Sao cơ?"

" Thời gian này ta cần phải rời khỏi nên Thuấn đại phu sẽ chăm sóc và trị mắt cho người."

" Ngươi muốn đi đâu?"

Vòng tay Thiên Vũ siết càng thêm chặt như sợ người chạy mất, Mạn Hoa mới mỉm cười hôn lên môi hắn: " Ta vẫn còn thân nhân không phải sao? Một khi muốn cùng người rời đi ta đương nhiên phải sắp xếp ổn thỏa cho họ."

" Ta chưa từng nghe ngươi nói qua có thân nhân, cho dù có ta cũng có khả năng chăm sóc cho họ."

" Vương gia, sẽ không lâu lắm đâu."

"...!"

" Được không?"

Thiên Vũ chần chừ mới nói với giọng đầy gượng ép: " Được rồi, nhưng ta muốn ngươi phải thật nhanh trở lại. Ta muốn ngươi là người đầu tiên ta có thể nhìn thấy khi mắt sáng trở lại."

"...!"