Chương 16

Trình Tư Dư quay đầu lại, thấy Thẩm Chi Việt đút vào trong túi, bóng hình bị đè tường kéo ra thật dài."Anh trai, sao vậy?"

Thẩm Chi Việt ngưng mắt nhìn cô: "Em có khó khăn gì đều có thể nói với anh."

Trình Tư Dư cười: "Em tìm anh không phải vì đòi tiền."

Giọng nói của cô có chút chậm rãi, còn nói thêm: "Chuyện phỏng vấn, anh trai không cần khó xử, không được cũng không sao."

Thẩm Chi Việt nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.

Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

"Trở về ngủ một giấc thật ngon nhé."

Tâm trạng Trình Tư Dư vui vẻ lên rất nhiều, mỉm cười nói: "Anh trai cũng vậy, ngủ ngon nhé."

Giọng nói vui vẻ của cô tan vào trong gió đêm, phe phẩy bên tai.

Giống như hạt giống bồ công anh nở rộ trong trái tim anh, lông tơ thật nhỏ nhẹ rơi xuống, trêu chọc chỗ mềm mại tận đáy lòng của anh.

Thẩm Chi Việt hoàn toàn không có cách nào ngủ ngon được, khó được mất ngủ, nhớ đến rất nhiều chuyện.

Uống từng ly cà phê, tàn thuốc cũng phủ kín gạt tàn.

Thật ra chỗ anh ở cũng cách không xa Trình Tư Dư, cô cửa Tây Đại Học S đường An Ninh, còn anh thì ở cửa Đông.

Chỉ cách nhau một cái trường học, lại giống như hai trạng thái của thành phố.

Chỗ Trình Tư Dư ở là một khu phố cổ cũ kỹ, cư dân ở đó vẫn luôn chờ đợi lợi ích từ việc phá bỏ và di dời.

Mà chỗ anh ở là lầu cao san sát, phồn hoa náo nhiệt, trên con đường rộng rãi đầy xe cộ, ngọn đèn sáng cả đem.

Sáng sớm, anh gọi điện thoại cho Nhiễm Na.

"Cuộc phỏng vấn của tạp chí W kia, về mặt thời gian và các chi tiết khác, cô xát định chút đi."

Nhiễm Na còn đang mơ màng buồn ngủ, đây ra cánh tay đàn ông đang làm loạn trên ngực mình, nhanh chóng tỉnh táo ngồi dậy.

Bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến một chuyện: "Là liên hệ bên cô Trình sao?"

Rốt cuộc, bên W cũng không phải là lần đầu tiên liên lạc với bọn họ.

"Đúng vậy, Trình Tư Dư."

Thẩm Chi Việt ngắt điện thoại, đi đến cửa sát động rộng lớn đầy ánh sáng, vừa lúc đối diện với phía Đông.

Ngoài cửa sổ, nơi xa xa có hai tòa nhà cao không đồng nhất, ở giữa đúng lúc là mặt trời đang mọc chiếu vào khuôn mặt lạnh nhạt của anh.

Khuôn mặt của anh bị nhộm thành màu vàng đỏ, chói mắt nên hơi nheo lại.

Trong khu cảnh này, hình như anh lại thấy được đôi mắt tràn đầy nước mắt kia.

Đêm hè đầy mùi hoa bưởi, đáy mắt Trình Tư Du tràn đầy nước mắt, lung linh sáng ngời, giống như muốn hút anh đi vào trong đó.

Trình Tư Dư.

Anh gọi tên cô trong lòng, lập lại nhiều lần.

Cái tên này đã ở yên trong bóng tối rất nhiều lần, lúc này anh có thể quang minh chính đại gọi ra.