Chương 1: Có thai, kết thúc, bạch nguyệt quang

Tống Yến kết thúc cảnh quay trở về phòng thay đồ, trợ lý Tiểu Lâm trong tay cầm điện thoại di động hướng về phía cậu, bộ dáng muốn nói lại thôi.

" Có chuyện gì nói đi, xong thì đi mua cho tôi ly cà phê."

Tống Yến ngồi xuống trước gương, cầm bút kẻ mắt lên tự mình chỉnh lại hoá trang.

" Anh, anh vẫn là nên tự mình nhìn đi." Tiểu Lâm ngữ khí tức giận đem điện thoại ném xuống trước mặt Tống Yến sau đó không quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Tống Yến liếc màn hình điện thoại một cái, nhìn thấy hai chữ " Lâu Mặc" liền không muốn xem nữa, tiếp tục qua gương kẻ lại lông mày.

Hôm nay cậu diễn vai một vũ công quán bar, trang điểm cực kỳ đậm, y phục hở bạo, nhưng với cậu mà nói cũng chẳng sao, diễn viên mà, vai diễn loại nào cũng là một trải nghiệm, mà diễn liền có tiền, đối với cậu chỉ cần có thể kiếm ra tiền là được, không có cái gì là không thể diễn.

Chỉnh trang xong, chính mình mở to mắt trong gương kiểm tra thành quả, lại tô vẽ thêm mấy lần mới hài lòng thu dọn đồ trang điểm, xong xuôi mới cầm lấy điện thoại.

[ Ảnh đế Lâu Mặc cùng tiểu hoa đang hot Chu Tử Lâm bước vào một tiểu khu cao cấp, đến sáng sớm hôm sau mới cùng nhau rời đi trên một chiếc xe.]

Mặc dù ảnh chụp từ xa không rõ nét nhưng Tống Yến vừa nhìn một cái liền có thể nhận ra người đàn ông vóc dáng cao ráo khoác chiếc áo ngoài màu xám trong hình chính là Lâu Mặc.

Lâu Mặc trong ảnh chụp đeo kính râm, áo khoác dài tới gối, mặc quần jean cùng với giày. Áo khoác là đầu năm Tống Yến mua cho hắn, không đắt, chỉ bằng một phần ba thù lao một quảng cáo của cậu, khi đó vừa đúng sinh nhật của Lâu Mặc, cậu cũng vừa cầm được tiền lương trong tay, đầu óc nóng lên liền mua về, sau đó đúng là có chút hối hận, cũng may sau này Lâu Mặc lại tặng cậu một chiếc xe trong lòng mới cảm thấy cân bằng lại.

Cô gái bên cạnh Lâu Mặc Tống Yến không quen, nghe nói là tiểu hoa đang hot, kỳ thật chỉ là một ngôi sao sao hạng ba, nhìn có chút nhan sắc, nhưng cậu biết chỉ chừng đó cũng không đủ lọt vào mắt Lâu Mặc.

Tống Yến quẳng điện thoại sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần, hôm nay còn có cảnh quay đêm, nếu không nghỉ ngơi một lúc sợ là lúc đó không trụ nổi.

Kết thúc cảnh quay nhìn đồng hồ cũng gần tới hai giờ sáng, Tiểu Lâm lái xe đưa cậu về tiểu khu, ở trước cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua hai lon bia, hai túi đồ ăn vặt sau đó mới đi lên.

Cậu về đến nhà tắm rửa sau đó liền ngồi trên sofa mở ti vi lên, điều khiển chuyển tới một kênh phim điện ảnh liền dừng lại khui bia cùng đồ ăn vặt ra, đang muốn ăn bỗng một trận buồn nôn ập đến, đợi cảm giác khó chịu qua đi mới tiếp tục cầm bao đồ ăn vặt đã mở đưa lên ngửi thử, vẫn là mùi vị bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến cậu có cảm giác vô cùng không thoải mái.

Cậu đứng dậy đi vào phòng bếp tự rót cho mình một ly sữa, uống xong mới miễn cưỡng đè xuống cỗ khó chịu ban nãy.

Buông tha bia cùng đồ ăn vặt, cậu ngồi trên sofa cũng không có tâm tình tiếp tục xem phim chỉ dọn dẹp đơn giản một chút sau đó lên giường đi ngủ. Trong lúc mơ màng, một thân thể mang theo đầy hơi ấm tiến vào trong chăn đem cậu ôm lấy, cậu vô thức mà dựa dẫm vào hơi ấm quen thuộc đó, ở trong ngực người kia tìm được một tư thế thoải mái liền tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau lúc Tống Yến tỉnh lại trên giường đã chỉ có một mình, nhưng bên cạnh còn lưu lại nhiệt độ của một người khác. Cậu đứng dậy đi đến phòng khách, người nọ đã đi rồi, trên bàn còn lưu lại một tờ giấy: Bữa sáng ở trong bếp, tỉnh dậy nhớ ăn một chút.

Tống Yến đi đến nhà bếp nhìn thấy cháo và bánh đặt trong nồi giữ ấm liền thở dài, người kia cứ luôn săn sóc như vậy bảo cậu sau này làm sao rời đi được?

Lúc ăn bữa sáng cỗ buồn nôn kia lại xuất hiện, cậu mới ăn một miếng lại cố gắng nhịn xuống ăn hết hai phần ba, còn lại một chút mới chịu bỏ đi.

Thu dọn bát đũa xong, Tống Yến gọi điện thoại cho trợ lý: " Tôi có chút không thoải mái, cậu tới đâu trở tôi đi bệnh viện kiểm tra xem."

" Anh làm sao thế?" Tiểu Lâm khẩn trương hỏi.

" Không sao, mau tới đây đi." Tống Yến nói

Bọn họ đến tất nhiên là bệnh viện tư bảo mật vô cùng cao, sau khi làm một loạt kiểm tra xong Tống Yến triệt để ngốc luôn rồi.

" Ngài Tống, tôi có trách nhiệm thông báo cho ngài việc ngài đã có thai hai tháng, thai nhi đang phát triển khoẻ mạnh, cần tiếp tục tĩnh dưỡng."

Tống Yến vỗ vỗ mặt mình có chút muốn cười, nhìn vị bác sĩ tóc hoa râm trước mặt, " Bác sĩ, ngài đây là nói giỡn với tôi phải không?"

Vị bác sĩ gương mặt hiền hoà nhìn cậu: " Tôi nói nghiêm túc."

Từ bệnh viện đi ra, Tống Yến ở trên ghế dài trước cửa mà ngồi rất lâu, thẳng đến khi Tiểu Lâm đi lên tìm cậu.

" Anh, anh làm sao thế?"

Tống Yến ngẩng đầu nhìn cậu ta, có chút mờ mịt.

Tiểu Lâm không biết người bị làm sao, cậu ta vô cùng sợ hãi ngồi xuống bên cạnh ý định muốn an ủi, thế nhưng Tống Yến lại lắc lắc đầu: " Không sao, không có chuyện gì hết, chỉ là tôi có chút mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi."

" À, vậy em đưa anh về."

Về đến nhà, Tống Yến ngồi một mình trên sofa, suy nghĩ rất lâu lại dường như cái gì cũng không nghĩ, thẳng đến khi trời gần tối, ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khoá, Lâu Mặc đã về.

Lâu Mặc đi vào liền đóng cửa lại, lúc đổi giày thì thuận tiện đem đèn trong nhà bật lên, nhìn thấy người đang ngồi trên sofa thì khẽ cau mày, " Sao lại không bật đèn?"

Tống Yến cười cười: " Đi ngủ, vừa mới tỉnh dậy."

Lâu Mặc không nói gì, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.

Nửa tiếng sau Tống Yến bị Lâu Mặc đặt ở trên giường trong phòng ngủ, đang lúc muốn tiến vào, Tống Yến liền sợ hãi, " Đừng........"

Lâu Mặc dừng lại, " Làm sao vậy?"

Tống Yến chống khuỷu tay ngồi dậy, " Hôm nay tôi có chút không thoải mái, hay là........ để lần sau đi."

Lâu Mặc nhíu mày, hai người bọn họ ở cùng nhau quan hệ duy trì như vậy bốn năm, đây là lần đầu tiên Tống Yến ở trên giường cự tuyệt hắn, " Chỗ nào không thoải mái?"

Tống Yến nói: " Dạ dày."

Lâu Mặc tầm nhìn hạ xuống, ánh mắt dừng ở trên bụng cậu, " Dạ dày?"

" Phải, dạ dày" Tống Yến vừa nói vô thức dùng tay chắn trước bụng.

Lâu Mặc trầm mặc một lát, sau đó xuống giường đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau bên trong liền truyền đến tiếng nước, còn có một loạt âm thanh thở dốc bị đè nén. Tống Yến nhắm mắt lại, ở trên bụng vuốt một cái, mặc lại áo ngủ sau đó nằm xuống giường.

Lâu Mặc từ nhà vệ sinh đi ra, nằm xuống bên cạnh Tống Yến, một lát sau hắn nói: " Tống Yến, cậu cùng với tôi bao lâu rồi?"

Tống Yến nói: " Ba năm, mười tháng, mười hai ngày."

Lâu Mặc trong bóng tối trầm mặc rất lâu, nói: " Chúng ta kết thúc đi, theo như hợp đồng căn nhà này đứng tên cậu cứ giữ lấy, ngoài ra tôi sẽ cho cậu hai bộ phim điện ảnh cùng với năm hợp đồng quảng cáo, còn có hai trăm vạn tiền mặt, về sau chuyện trong giới nếu cần giúp đỡ có thể tới tìm tôi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp."

Xung quanh yên lặng tới đáng sợ, không có một chút âm thanh nào, sau giây phúc sững sờ tiếp nhận thông tin này, trong lòng Tống Yến vang lên âm thanh nào đó, giống như thứ giữ trong lòng đang từng chút vỡ vụn, tuỳ thời liền có thể sụp đổ. Nhưng vì không để chính mình mấ mặt trước Lâu Mặc, Tống Yến ở trong bóng đêm cười cười, cố hết sức để cho âm thanh của mình không quá chật vật: " Anh ấy về rồi?"

Âm thanh có chút khàn, Tống Yến hắng giọng, lần nữa hỏi lại: " Phương Tư Dật trở về rồi?"