- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tầm Hung Sách
- Quyển 3 - Chương 8: Thập nhị kiều (7)
Tầm Hung Sách
Quyển 3 - Chương 8: Thập nhị kiều (7)
Trì Dạ Bạch nhớ tới chuyện xảy ra trên đảo Thanh Bình, nhất thời cũng có chút kinh ngạc. Nhưng hiểu biết của Tư Mã Phượng với Văn Huyền Chu sâu hơn hắn nhiều, kinh ngạc trong lòng cũng theo đó hơn ngàn vạn lần.
“Văn Huyền Chu là đệ tử của ngươi?” Tư Mã Phượng vội vàng hỏi, “Trước đây chúng ta từng điều tra một vụ án ở Bồng Dương, gặp được đồ đệ của Văn Huyền Chu.”
Dung Kiên cực kỳ tò mò, “Hắn có đồ đệ? Thú vị đây.”
“Đồ đệ hắn nói, Văn Huyền Chu vô ý rơi xuống nước, không có tung tích, ngay cả thi thể của hắn chúng ta cũng không tìm được.” Tư Mã Phượng thoáng khựng lại, “Vị Văn tiên sinh này có chút liên hệ sâu sa với nhà ta, ta đang định tìm hắn hỏi một số việc, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Vụ án đó các ngươi điều tra khi nào?” Dung Kiên hỏi.
“Chưa lâu, khi ấy vừa qua Nguyên tiêu.”
Dung Kiên cười ha ha: “Vậy các ngươi nhất định nghĩ lầm rồi. Văn Huyền Chu chưa chết. Cách đây vài ngày hắn còn ở Bồng Dương, đặc biệt tới thăm ta mà.”
Rời khỏi nhà Dung Kiên, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch cả đường đều trầm mặc không nói gì.
Trì Dạ Bạch không biết Tư Mã Phượng đang suy nghĩ gì, không tiện quấy rầy, Tư Mã Phượng là đang tự hỏi ý đồ giả chết của Văn Huyền Chu.
Nhưng trên thực tế ngoại trừ Tống Bi Ngôn, không ai khác nói Văn Huyền Chu đã chết. Tống Bi Ngôn sở dĩ cho rằng Văn Huyền Chu đã chết, là vì nghe người ta nói hắn rơi xuống nước không tìm thấy mới sinh ra ý nghĩ đó. Nếu Văn Huyền Chu không chết, sau khi lên bờ không đi tìm đồ đệ của mình, trái lại, bôn ba mấy trăm dặm đến Vinh Khánh bái phỏng Dung Kiến, Tư Mã Phượng cảm thấy cực kỳ quái lạ.
“Đến Ô Yên Các không?” Trì Dạ Bạch mở miệng hỏi.
“Đi.”
“Ngươi để ý Văn Huyền Chu như vậy, là có chuyện gì mà ta không biết sao?” Trì Dạ Bạch thuận miệng hỏi, “Nói ra có lẽ ta có thể thay ngươi suy nghĩ một phần.”
“Không có việc gì.” Tư Mã Phượng chỉnh vạt áo, cười nói, “Đi thôi.”
Trì Dạ Bạch nhìn hắn, nghi ngờ càng tăng.
Con đường từ Vinh Khánh đến Ô Yên Các người qua kẻ lại, cực kỳ náo nhiệt. Trên đường quả thực có một quán trà, đệ tử mặc trang phục của Ô Yên Các canh giữ ở quán trà, bố thí nước trà miễn phí. Tư Mã Phượng thấy thế cũng đi lấy hai chén, đưa cho Trì Dạ Bạch.
“Nước trà này không phải thứ quá thấp kém.”Tư Mã Phượng cười nói, “Thiệu Các chủ thực có lòng.”
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh có một người đang uống trà nghe vậy bật cười, quay đầu nói: “Vị tiểu ca này nhất định từ quê mới lên phải không? Lần đầu tiên tới Vinh Khánh, lần đầu tiên uống trà ở đây?”
“Đúng vậy”. Tư Mã Phượng khiêm tốn nói, “Lời nói của ta có gì không ổn, còn nhờ huynh đài chỉ giáo.”
Hắn nho nhã lễ độ, thái độ khiêm tốn, vị đại hán kia cực kỳ hưởng thụ, mở miệng nói: “Người ở Vinh Khánh đều biết, Thiệu Các chủ dựng nên quán trà này, ngày ngày cung ứng miễn phí trà ngon, thỉnh thoảng còn thêm chút đồ ăn, tất cả đều là vi tích âm đức cho con trai hắn.”
“Thiệu công tử sao vậy?” Tư Mã Phượng cười hỏi.
“Hắn làm việc ác, kể ba ngày ba đêm cũng không hết.” Đại hán híp mắt nói, “Không dùng trà ngon mà được à?”
Người xung quanh cũng xúm lại đây, tranh nhau kể chuyện về con trai của Thiệu Kim Kim.
Con trai của Thiệu Kim Kim tên là Thiệu Kế Thánh, là đứa con bảo bối mà hắn cùng Hạ Linh ngàn nan vạn hiểm mới có được, cưng chiều từ nhỏ, cuối cùng khiến hắn trở thành một hỗn thế ma vương. Thiệu Kế Thánh cực thông minh, tuổi còn nhỏ mà võ công cực giỏi, ngày đêm đi tới đi lui giữa Vinh Khánh và Xích Thần Phong, nói phải cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng thực chất lại vào nhà người ta cướp của. Lúc còn nhỏ thì thôi, gây rối thế nào mọi người cũng chỉ coi là trẻ con không hiểu chuyện, cười cười nói nói rồi bỏ qua. Nhưng dần dần sau khi lớn lên, Thiệu Kế Thánh lại xưng huynh gọi đệ với bọn cướp trên sông Úc Lan, cùng bọn họ đánh cướp tài vật của những con thuyền qua lại đó.
Thiệu Kim Kim giận sôi lên, tự đi bắt con mình về. Khi đó võ công của Thiệu Kế Thánh đã rất cao, đánh với cha hắn mà không phân biệt được cao thấp, kinh động đến rất nhiều người trên sông Úc Lan. Đến tận hôm nay vẫn còn nhiều người nhớ rõ, kể lại say sưa. Thiệu Kế Thánh dù sao tuổi còn trẻ, chiêu thức tinh diệu nội lực lại không đủ, cuối cùng bị Thiệu Kim Kim đánh rơi xuống thuyền. Thiệu Kim Kim đang định vớt hắn lên, ai ngờ thuyền lao vào dòng chảy xiết, va vào bãi đá trên sông Úc Lan, vỡ nát.
“Cách hạ lưu thành Vinh Khánh không xa chẳng phải có một bãi đá ngầm hay sao? Khi các ngươi tới đây nếu ngồi thuyền, nhất định sẽ trông thấy chỗ đó. Thuyền không đi qua được, hoặc là bỏ thuyền đi bộ, hoặc là bỏ tiền thuê người khiêng thuyền đi qua, một lượng bạc một người.” Đại hán nói, “Thiệu Kế Thánh mất tích chính ở nơi ấy.”
“Mất tích? Không phải đã chết?” Tư Mã Phượng kinh ngạc nói, “Chỗ đó cũng không dễ thoát thân.”
“Đúng vậy, nhưng không tìm thấy hắn. Hai người họ ban ngày ban mặt đánh nhau, nhưng thuyền vỡ, Thiệu Kế Thánh rơi xuống sông, một giọt máu cũng không trông thấy. Thiệu Các chủ lập tức sai người lặn xuống nước tìm kiếm. Chỗ ấy đá ngầm nhiều, trong sông có thứ gì đều không trôi qua được, bị đá ngầm cản lại, nhưng chỉ có thi thể của Thiệu Kế Thánh là không tìm được, ngay cả kiếm trong tay hắn, cũng mất tích.”
Đám đông nói chuyện càng lúc càng hưng phấn, rất nhanh sau đó nhắc tới đủ loại truyền thuyết quái lạtrên sông Úc Lan. Tư Mã Phượng uống no nước trà, cầm lấy chén trà của Trì Dạ Bạch trả lại cho đệ tử của Ô Yên Các, rồi hỏi đường đi, lúc này mới cùng Trì Dạ Bạch khởi hành.
“Cách Thiệu Kế Thánh mất tích thật ra có phần giống với vị tiên sinh Văn Huyền Chu kia.” Trì Dạ Bạch cười cười, ” Khác biệt duy nhất là, Tống Bi Ngôn cho rằng sư phụ mình đã chết, vừa khóc vừa lập bàn thờ cho hắn, Thiệu Kim Kim lại cho rằng con trai mình mất tích.”
“Những người đó còn nói, Thiệu Kim Kim không ngừng thiết lập quán trà ở các nơi ngoài thành Vinh Khánh, những chuyện xảy ra trong thành hắn tham gia cũng rất tích cực. Năm kia Thập nhị kiều bị sập một phần, Thiệu Kim Kim ôm đồm việc trùng tu vào mình, nơi nơi làm việc thiện.” Tư Mã Phượng chậm rãi nói, “Chả trách lúc ta gặp thủ thành và bộ khoái ở đây, nhắc tới Thiệu Kim Kim ai nấy đều cực kỳ kính nể.”
Ô Yên Các xây dựng trên Xích Thần Phong, là một khu lầu các cực kỳ độc đáo.
Nó quần quanh một vòng giữa sườn núi của Xích Thần Phong, không dùng gạch đá chỉ dùng gỗ xây dựng nên, nhưng cực kỳ chắc chắn.
Hai người một đường đi nhanh, khi tới được dưới chân Xích Thần Phong sắc trời đã tối.
Trì Dạ Bạch ngẩng đầu huýt sáo, một con ưng nhỏ từ trong rừng bay ra, xoay quanh nửa vòng trên đỉnh đầu hắn, rồi bay về phía thành Vinh Khánh.
“Ngân Vĩ trở về báo tin.” Trì Dạ Bạch lấy ra một cái còi từ trong lòng đưa cho Tư Mã Phượng, “Chẳng hiểu tại sao, cứ cảm thấy trên Xích Thần Phong sẽ có hung hiểm. Còi này ngươi cứ cầm, nếu gặp tình huống khẩn cấp lập tức thổi, Ngân Vĩ sẽ nhanh chóng trở về, nó luôn quanh quẩn bên Xích Thần Phong đợi lệnh.”
“Một con ưng không cứu được ta.” Tư Mã Phượng cầm còi gọi ưng trái xem phải nhìn, ” Nhiều nhất chỉ có thể truyền tin. Tiểu Bạch, còi này ngươi dùng chưa?”
“Trước đây từng dùng, ai lại không có việc gì mang theo mấy cái còi này? Chúng ta mỗi người đều chỉ có một.” Trì Dạ Bạch nhìn theo thân ảnh của Ngân Vĩ, thuận miệng nói.
Tư Mã Phượng cực kỳ vui sướиɠ, cầm còi thổi mấy hơi, trân trộng cất vào trong ngực: “Được, ta phải lưu trữ, coi như đồ gia truyền, chắc chắn không dùng đến.”
Trì Dạ Bạch xấu hổ mặt đỏ bừng: “Trả lại cho ta!”
“Ta cất trước ngực.” Tư Mã Phượng nói: “Tự ngươi lấy đi.”
Trì Dạ Bạch: “…”
Tư Mã Phượng vươn tay nhéo mặt Trì Dạ Bạch, bị Trì Dạ Bạch thô lỗ vung một đấm. Tư Mã Phượng tránh cũng nhanh, vừa thấp người né đòn, vừa ném cây quạt trong tay ra. Cây quạt quay một vòng, lướt qua gò má của Trì Dạ Bạch, lại trở về trong tay Tư Mã Phượng.
“Đi thôi đi thôi.” Tư Mã Phượng cảm thấy mỹ mãn, thúc giục Trì Dạ Bạch, “Muộn quá thì cơm chiều cũng không được ăn, vậy mệt lắm.”
Hai con ngựa đạp tung lên bụi đất, chạy gấp trên sơn đạo.
Đợi đến được Ô Yên Các, Thiệu Kim Kim đã chờ ở cửa.
“May mà chân núi đưa tin, không thì ta đã mất mặt rồi, ngay cả nhị vị đến đây cũng không biết.” Thiệu Kim Kim cười nói, nghiêng người mời bọn họ vào trong các.
Tư Mã Phượng biết ý hắn nói bọn họ không đánh tiếng trước đã tới đây, vì thế cũng cười chắp tay: “Thiệu Các chủ khách khí. Ta cùng Trì đương gia đang hiệp trợ quan phủ thành Vinh Khánh tra án, có người nói trông thấy một nữ tử mặc y phục đỏ chạy tới Xích Thần Phong, hai ta sợ Ô Yên Các gặp chuyện không may, cho nên đến xem.”
“Nữ nhân mặc y phục đỏ?” Thiệu Kim Kim lộ vẻ ngạc nhiên, “Trong Ô Yên Các chưa từng thấy nữ nhân nào mặc y phục đỏ.”
Tư Mã Phượng chớp chớp mắt, thầm nghĩ ngươi nói dỗi cái gì, vợ người trước kia chẳng phải cũng mặc đồ đỏ hay sao? Nhưng trên mặt vẫn cười tươi ấm áp:” Ta và Trì đương gia không muốn quấy rầy Ô Yên Các, có điều từ đây lên trên đều là địa bàn của Ô Yên Các, phía dưới hai ta đã điều tra qua, còn phía trên này…Còn phải xin Thiệu Các chủ cho phép.”
Trì Dạ Bạch đứng sau lưng hắn, giả ngu quan sát Thiệu Kim Kim. Thiệu Kim Kim vẫn tỏ ra rất tự nhiên, chỉ khi Tư Mã Phượng nhắc đến việc muốn lên Xích Thần Phong xem thử, ánh mắt thoáng thay đổi.
“Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ có điều trên núi có một nơi, là nơi chôn cất sư phụ sư tổ, người ngoài không được phép đi vào, xin Tư Mã công tử hiểu cho.”
Tư Mã Phượng vội vàng cùng hắn cúi đầu, chắp tay: “Hiểu chứ, hiểu chứ, đương nhiên, đương nhiên.”
Thiệu Kim Kim dẫn hai người rời khỏi Ô Yên Các, Tư Mã Phượng trái nhìn phải ngắm, thuận miệng hỏi hắn: “Thiệu Các chủ, nghe nói Thiệu phu nhân sinh bệnh, hiện tại đã đỡ chưa?”
“Thê tử của ta thân thể không tốt, giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, đa tạ quan tâm.” Thiệu Kim Kim mặt mang ý cười, cũng thuận miệng đáp.
Ra khỏi cửa sau của Ô Yên Các là đường lên Xích Thần Phong. Quãng đường từ dưới chân núi chạy thẳng lêи đỉиɦ núi bị Ô Yên Các ở giữa cắt đứt, nếu muốn thông qua nơi này lên núi, phải nhận được sự cho phép của Ô Yên Các. Ô Yên Các chiếm cứ một khu rộng lớn, cho dù là cao thủ, muốn vượt qua Ô Yên Các lêи đỉиɦ núi của Xích Thần Phong cũng là chuyện không có khả năng.
Sau khi nói lời từ biệt với Thiệu Kim Kim, hai người tiếp tục đi lên núi. Ngựa đã để lại ở Ô Yên Các, chỉ có thể dùng hai chân đi lại. Hai bên sơn đạo cây cối rậm rạp, Tư Mã Phượng tinh mắt, chỉ vào phía trước cười nói, ” Ở đây có không ít cây mai, chẳng lẽ mai trên Chiếu Mai Phong đều được dời qua đây?”
“Tư Mã, cái chỗ chôn cất kia rất khả nghi.” Trì Dạ Bạch nói.
“Ta biết. Khi nhắc tới nơi ấy, yết hầu của Thiệu Kim Kim siết chặt, ngữ tốc nhanh hơn, ánh mắt cũng lảng tránh.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Nếu chỗ đó quả thật là nơi chôn cất, hắn không nói sai, sao phải khẩn trương đến mức ấy.”
“Phía sau chúng ta có hai người bám theo.” Trì Dạ Bạch cười nói, “Muốn cắt đuôi không?”
“Chưa cần. Lúc này cắt đuôi bọn họ nhất định lập tức bẩm báo Thiệu Kim Kim. Cứ để thế đã, đợi đến nơi chôn cất rồi nói sau.” Tư Mã Phượng nói.
Hai người lại tiến về phía trước, sắc trời dần dần tối sầm, Trì Dạ Bạch lấy hoả chiết tử từ trong lòng ra châm lên, khó khăn lắm mới chiếu sáng được một chút con đường phía trước.
“Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng đột nhiên sáp lại gần. Dưới ánh lửa cặp mắt của hắn loè loè toả sáng.
Trì Dạ Bạch hoảng sợ, tim đập loạn: “Đừng tới đây!”
“Không phải.” Tư Mã Phượng đè thấp thanh âm, “Ngươi nghe xem.”
Hắn chà xát vành tai của Trì Dạ Bạch. Trì Dạ Bạch không lòng dạ nào trách cứ hắn táy máy tay chân, nhíu mày cẩn thận lắng nghe.
Ở trong bóng tối, loáng thoáng, đứt quãng, có người đang a a rêи ɾỉ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tầm Hung Sách
- Quyển 3 - Chương 8: Thập nhị kiều (7)