Chương 8: Khuôn mặt này làm lái xe thuê thì tiếc quá

Hai chân Mục Trạm Lễ chạm xuống mặt đất.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt Đồng Nghiên rồi lướt qua chiếc xe bên cạnh, lại chú ý tới một người phụ nữ ngã trái ngã phải ngồi ở phía sau xe.

Cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên người Đồng Nghiên.

Cũng giống như ngày trả chìa khóa, ăn mặc trang sức đều rất đơn giản, là kiểu cô gái vừa nhìn qua đã biết rất ngoan ngoãn.

Là kiểu cô gái vừa nhìn đã biết không liên quan đến quán bar Thanh Đường.

Tóc mái bị gió thổi có hơi rối, ánh sáng bảng hiệu quán bar Thanh Đường chiếu vào trong mắt cô, tựa như chiếu vào ánh sao vậy.

“Các cô gọi lái xe thuê?” Giọng người đàn ông thản nhiên.

“...... Đúng.”

Mục Trạm Lễ không nói gì, xuống xe, nhanh chóng mở cốp, tay không nhấc con lừa điện nhỏ chuyển vào cốp xe.

Đồng Nghiên đứng bên cạnh cốp xe, có ý muốn giúp một tay, nhưng phát hiện mình cũng không giúp được gì.

Mục Trạm Lễ đóng cốp xe lại, vươn lòng bàn tay phải ra: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Chìa khóa xe ở trong tay Đồng Nghiên.

Ban đêm ánh sáng không rõ, vết sẹo trong lòng bàn tay Mục Trạm Lễ chẳng biết vì sao mà càng thêm rõ ràng.

Đồng Nghiên lơ đãng liếc nhìn, nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó đưa chìa khóa xe cho Mục Trạm Lễ.

Mục Trạm Lễ mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Đồng Nghiên vừa ngồi vào ghế sau rồi đóng cửa lại, Mục Trạm Lễ đã khởi động xe.

“Địa chỉ.”

“Hạc Lâm Viên.”

Kiều Tư An mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Trai đẹp từ đâu đến đây?”

Đồng Nghiên: “.....”

Mục Trạm Lễ làm như không nghe thấy gì, đạp chân ga lái ra ngoài.

Kiều Tư An vẫn không yên phận, thò đầu nhìn về phía trước: “Trai đẹp anh có bạn gái không?”

Đồng Nghiên chỉ cảm thấy nhức đầu, vội vàng kéo Kiều Tư An về: “Người ta là lái xe thuê, cậu thành thật một chút đi.”

“Lái hộ ư! Khuôn mặt này làm lái xe thuê thì thật đáng tiếc mà!”

“An An, cậu say rồi, đừng nói chuyện nữa!”

“Nghiên Nghiên, anh hàng xóm biết bẻ khóa của cậu chắc chắn không đẹp trai bằng anh trai này đúng không?”

“……”

“Nông thôn quá.”

Đồng Nghiên vội vàng che miệng Kiều Tư An lại.

“Ưʍ......”

Mục Trạm Lễ vốn dĩ đang không quan tâm đến cô gái say rượu ngồi đằng sau: “???”

Biết bẻ khóa? Hàng xóm?

Giương mắt nhìn qua kính chiếu hậu, đối diện với đôi mắt lúng túng của Đồng Nghiên.

“Nghiên Nghiên, cậu muốn mưu sát tớ à? Tớ không thích cậu nữa đâu.” Kiều Tư An lã chã khóc, khuôn mặt ửng hồng cúi xuống.

Đồng Nghiên vội vàng xoa mặt đối phương: “Không không không. Tớ thích An An nhất. An An mau ngủ đi, tớ đưa cậu về nhà nha.”

Kiều Tư An nhếch miệng, bỗng nhiên ánh mắt say sưa mông lung nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Anh đẹp trai, anh có bạn gái không?"

“Nào anh nhìn thử đi, bạn thân Đồng Nghiên của tôi, là họa sĩ truyện tranh! Tương lai tươi sáng! Xinh đẹp dịu dàng! Đáng yêu thiện lương! Hai người thêm wechat tâm sự...... Ưm ưʍ......”

Đồng Nghiên lại nếm trải cảm giác xấu hổ và phẫn nộ, vội che miệng Kiều Tư An lại.

“..... Cậu yên tâm đi Nghiên Nghiên, anh lái xe thuê này không được, tớ giới thiệu anh khác cho cậu! Sau này dượng cậu sẽ giới thiệu cho cậu những người đàn ông kỳ lạ tầm phào kia, thì chúng ta không gặp!”

Đồng Nghiên đỡ Kiều Tư An nằm xuống đùi mình, không cho cô ấy tiếp tục nói linh tinh nữa.

Nếu như chỉ có mỗi cô ở đây, dù Kiều Tư An có nói chuyện trên trời, cô cũng mặc kệ.

Nhưng trong xe còn có một người hàng xóm Mục Trạm Lễ không thân quen cho lắm, Đồng Nghiên không thể bỏ qua người này được.

Người hàng xóm Mục Trạm Lễ không thân quen ngồi ở ghế lái lái xe thuê.

Trong kính chiếu hậu anh không có bất kỳ biểu cảm gì, tựa hồ như không quan tâm đến mấy lời nói linh tinh của cô gái Kiều Tư An kia.

Nửa giờ sau, chiếc BMW màu trắng dừng lại dưới lầu nhà Kiều Tư An.

Cha mẹ Kiều đã sớm chờ ở dưới lầu.

Kiều Tư An nửa đường đã say, bố Kiều mẹ Kiều đưa con gái từ trên xe xuống, liên tục xin lỗi Đồng Nghiên.

“Nghiên Nghiên, đêm nay nghỉ ngơi ở nhà dì đi!” Mẹ Kiều nói.

Đồng Nghiên lắc đầu: “Không cần đâu dì. Dì mau đưa An An lên nhà đi ạ.”

Chờ ba người nhà họ Kiều vào cổng, Đồng Nghiên quay đầu lại thì bỗng giật mình.

Mục Trạm Lễ ngồi trên con lừa điện, vẫn chưa rời đi.

Đồng Nghiên nhìn anh, phát hiện con ngươi đen kịt của đối phương cũng đang nhìn chằm chằm mình, Đồng Nghiên nghĩ thầm không biết anh đang nhìn cái gì.

Đồng Nghiên dời tầm mắt, đi ra ngoài tiểu khu.

Mới vừa đi hai bước, một chiếc lừa điện nhỏ chắn ngang trước mặt mình.

Đồng Nghiên ánh mắt kinh ngạc hàm chứa sự tức giận: “Mục Trạm Lễ, anh làm gì vậy?”

Lần đầu tiên nghe Đồng Nghiên gọi tên mình, Mục Trạm Lễ thoáng hoảng hốt.

Mục Trạm Lễ cười nhẹ, móc từ trong túi ra một mã QR: “Còn chưa trả tiền.”

Đồng Nghiên: “....”

Vừa rồi chỉ lo chào hỏi bố mẹ Kiều, đã quên mất trả tiền lái xe thuê.

“Bao nhiêu tiền?” Đồng Nghiên lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã.

“Một trăm tệ.”

“Một trăm tệ???”

Đối mặt với sự nghi ngờ của Đồng Nghiên, Mục Trạm Lễ nhún nhún vai: “Giá thị trường thôi.”

Đồng Nghiên nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng đang làm ra vẻ đương nhiên của Mục Trạm Lễ, cô có lý do hoài nghi anh lừa tiền cô.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô sẽ mặc cả hoặc phân rõ phải trái, nhưng đối phương là Mục Trạm Lễ.

Đồng Nghiên theo bản năng sợ hãi anh, không muốn có quá nhiều liên quan với anh.

Quét tiền xong, Mục Trạm Lễ cất mã QR, cưỡi lừa điện rời đi.

Đồng Nghiên nhìn bóng lưng anh, không nhịn được trừng mắt.

Đến khi cô đi tới cửa tiểu khu chuẩn bị đón xe về tiểu khu Thu Thủy, Mục Trạm Lễ đã sớm không thấy bóng dáng.

*

Lúc Đồng Nghiên về đến nhà thì đã khuya.

Hơn nữa còn uống chút rượu ở quán bar Thanh Đường, ngủ một giấc ngon lành, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Kim đồng hồ báo thức đã chỉ mười giờ sáng.

Trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, Đồng Nghiên vội vàng gọi lại.

“Alo, ngại không tôi nghe thấy chuông. Hôm nay giao bàn học sao?”

“Hả..... Đã giao đến rồi!”

“Cái gì?”

“Lúc trước cô nói trong nhà 24/24 đều có người, bọn tôi đưa đến cổng tiểu khu nhưng gọi điện thoại cho cô mà không gọi được, nên trực tiếp mang lên cho cô.”

“......”

Chờ đến khi Đồng Nghiên mở cửa phòng, cô há hốc mồm kèm theo sự sụp đổ.

Hai cái thùng một cao một thấp cứ như vậy chất đống trước cửa nhà mình.

Đồng Nghiên nhìn trái nhìn phải, cô cảm thấy cho dù cơ thể không có vấn đề gì, thì cũng không cách nào một mình khênh hai cái thùng này vào trong.”

Rơi vào đường cùng, Đồng Nghiên gọi điện thoại cho người giao hàng.

Nào ngờ, họ nói đang trên đường giao hàng đến huyện, phải hơn 9 giờ tối mới có thể về thành phố Yên.

“Trong nhà không có người khác sao? Hay là tìm hàng xóm giúp cô chuyển đồ đi. Cô mua bộ này lắp ráp rất dễ, bên trong còn có dụng cụ lắp ráp!”

Đồng Nghiên cúp điện thoại xong thì càng thêm buồn bực.

Hai cái thùng trước mặt giống như nước lũ và thú dữ vậy, hoàn toàn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cô vào sáng sớm.

Thang máy “ting ting” một tiếng.

Đồng Nghiên nhìn về phía thang máy, Mục Trạm Lễ xách theo túi nilong bước đến.

Mục Trạm Lễ vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy cô gái hàng xóm của mình.

Tóc dài buộc thành một búi tròn lỏng lẻo, mặc một cái áo ngủ tay dài màu trắng.

Vừa nhìn là biết vừa mới tỉnh giấc còn chưa rửa mặt.

Trước cửa nhà cô là hai cái thùng lớn bịt kín, liếc qua có thể thấy được mấy dòng chữ “Bàn gỗ nguyên khối”.

Mục Trạm Lễ nhìn qua chỗ khác.

Đêm qua chạy xe cả một đêm, bây giờ đầu thì nặng chân thì nhẹ.

Anh đi đến cửa nhà mình, lấy chìa khóa trong túi ra.

Vừa mới xoay chìa khóa, phía sau truyền đến một giọng nói ngập ngừng: “Này Mục Trạm Lễ…”