Chương 4: Tên nhóc này không lễ phép lắm nhỉ?

Thợ sửa khóa dáng người tầm trung, mặc bộ đồ lao động màu xanh da trời và xách theo hòm dụng cụ màu đen.

“Sư phụ, cháu muốn đổi thành khóa mật mã, chú thử xem có đổi được không ạ?”

Thợ sửa khóa kiểm tra tay nắm cửa và vị trí khóa: “Đổi được, nhưng hình như khóa này của cháu cũng mới được thay, có vấn đề gì hả?”

Đối mặt với thợ sửa khóa thành thật, Đồng Nghiên cũng không tiện nói ra nhà đối diện có một người hàng xóm kỳ lạ biết dùng sợi dây sắt để bẻ khóa.

Đồng Nghiên chớp mắt: “Cháu thấy khóa mật mẩu có vẻ an toàn hơn một chút.”

Thợ sửa khóa cười to: “Đúng vậy. Loại khóa cửa phổ thông này nếu gặp phải tên trộm chuyên nghiệp, tùy tiện dùng dây sắt hay miếng nhựa cũng có thể mở ra được.”

Đồng Nghiên: “...”

Thợ sửa khóa mở app lên, giới thiệu cho Đồng Nghiên biết về đặc điểm và mỗi loại khóa một cách kiên nhẫn và chuyên nghiệp.

Đồng Nghiên nhìn khóa mật khẩu rẻ nhất cũng hơn một nghìn tệ, đau lòng nhìn số dư thẻ ngân hàng của cô.

Nhưng nghĩ đến người hàng xóm không rõ bối cảnh sống ở đối diện, Đồng Nghiên nhìn ví tiền cũng đỡ đau hơn.

Chọn xong một cái khóa mật khẩu vân tay giá cả vừa phải.

Tầm hơn nửa tiếng trôi qua, thợ sửa khóa đã thay xong khóa mật khẩu vân tay.

Khi đang giúp Đồng Nghiên nhập dấu vân tay, thì cửa đối diện mở ra.

Mục Trạm Lễ mặc một bộ đen, cánh tay ôm một cái mũ bảo hiểm màu đen, vừa mới mở cửa ra thì thấy nhà đối diện đang thay khóa.

Đồng Nghiên theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt hai người lơ đãng chạm vào nhau, khiến cô thấy hơi chột dạ.

Cảm giác chột dạ này xuất hiện thật kỳ lạ.

Cô nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc đó và nhẹ nhàng rời mắt đi như thể không nhìn thấy anh.

Chỉ thấy ngạc nhiên trước đôi mắt đen nhánh của Mục Trạm Lễ, cũng không biết thức khuya để chơi game hay là làm gì.

Ánh mắt Mục Trạm Lễ thâm thúy lại nhạy bén, lần trước Đồng Nghiên đứng ở trong cửa, còn lần này cô đứng ở ngoài cửa.

Vậy nên đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cây gậy chống của Đồng Nghiên.

Thợ sửa khóa là một ông chú hòa đồng, quay đầu nhìn về phía anh, cười lộ ra hàm răng ố vàng: “Nhóc con, cậu có muốn thay khóa luôn không? Chuyên dùng để chống trộm!”

Mục Trạm Lễ nhìn khóa mật khẩu thông minh của nhà đối diện, cười nhẹ một tiếng rồi dùng lực đóng sập lại cửa nhà, xoay người đi về phía thang máy.

Thợ sửa khóa “chậc” một tiếng: “Tên nhóc này không lễ phép lắm nhỉ.”

Đồng Nghiên liếc nhìn về phía thang máy bên kia, chờ Mục Trạm Lễ đi vào thang máy, Đồng Nghiên mới hỏi: “Sư phụ, ổ khóa này thật sự chống được trộm ạ? Tên trộm mà dùng dây sắt gì đó, thật sự sẽ không mở được sao?”

Thợ sửa khóa cười cười, vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm đi cô bé!”

Sau khi thợ sửa khóa rời đi, Đồng Nghiên đứng ở trước cửa thử nhập vân tay và mật khẩu nhiều lần, rồi lại nhìn về phía cửa nhà đối diện, lúc này mới yên tâm hơn.

Gần chạng vạng tối, Đồng Nghiên nhận được tin nhắn wechat của chủ nhà.

Mở ra xem, là thông báo tìm đồ.

Đồng Nghiên chăm chú nhìn, đây… hình như là chùm chìa khóa mà cô nhặt được?

Cái móc khóa hồ lô màu trắng giống y hệt trong ảnh, đang nằm trên bàn trà của cô.

Trong thông báo tìm đồ có để lại một số điện thoại.

Đồng Nghiên bấm số điện thoại để gọi nhưng gọi liên tiếp ba cuộc cũng không có ai nghe máy, Đồng Nghiên đành bỏ cuộc.

Gửi cho đối phương một tin nhắn: [Xin chào, chìa khóa cậu đang tìm tôi có nhặt được. Phải đưa cho cậu kiểu gì?]

Đồng thời kèm theo một tấm hình chìa khóa.

Sau khi gửi tin nhắn đi, biệt tăm biệt tích.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu xuống để lại một ánh chiều tà màu cam đỏ.

Đồng Nghiên đi vào trong bếp, nhìn mấy thùng chuyển phát nhanh vừa được đưa tới không lâu rồi nở nụ cười.

Tối hôm qua cô vừa đặt mua thiết bị điện nhà bếp trên trung tâm mua sắm trực tuyến.

Hồi bố mẹ chưa qua đời, đều là người rất chú trọng đến việc một ngày ăn ba bữa.

Sau này sống ở nhà cô Đồng Hiểu Lị, Đồng Nghiên khá ngại việc ăn không ngồi rỗi, vậy nên tay nghề nấu ăn của cô cũng được tôi luyện từ lúc ấy.

Trong chuyện ăn cơm, không bao giờ có chuyện ăn uống tạm bợ.

Cô rất trân trọng mạng sống.

Năm đó xương cốt bị thương, bình thường chỉ cần đi bộ lâu hơn một tí là đã bị đau nhức chân. Cô cần dinh dưỡng phong phú và cân bằng để đảm bảo vết thương ở chân trái sẽ không chuyển biến xấu đi.

Vừa bỏ gạo vào nồi, trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Đồng Nghiên tưởng là người làm mất chìa khóa gọi đến, vội vàng đi ra phòng khách.

Không ngờ gọi đến không phải là người làm mất chìa khóa, mà là Đồng Hiểu Lị.

Do dự một lát, Đồng Nghiên bấm nút nghe.

Vài phút sau, Đồng Nghiên mở cửa nhà, nhìn thấy Đồng Hiểu Lị xách theo một cái túi to.

“Cô vừa tan làm tiện đi qua siêu thị, mua cho cháu chút đồ ăn. Cháu cứ đứng yên đi, để cô cầm, phòng bếp ở chỗ nào?”

Đồng Hiểu Lị mở tủ lạnh ra bắt đầu sắp xếp đồ vào trong tủ: “Cô có mua ít cá, cháu có rảnh thì hầm lên mà ăn.”

“Còn có thịt hầm Lưu Ký mà cháu thích nhất nữa.”

Đồng Hiểu Lị cứ thế tự nói chuyện, như là sợ trong phòng không có âm thanh thì bầu không khí sẽ không được tự nhiên.

Đồ Đồng Hiểu Lị mang đến đều mà những món bình thường cô thích ăn.

Cho dù bây giờ có dọn ra ngoài, nhưng phần chân tình của Đồng Hiểu Lị đối với cô, trong bảy năm qua cô vẫn luôn cảm nhận được.

“Cô, cháu cần cái gì thì cháu tự mua là được rồi ạ.”

“Thuận đường thôi, đừng làm khách với cô.”

Đồng Hiểu Lị nhìn môi trường xung quanh bếp, trên mặt đất đầy những thùng chuyển phát nhanh và đồ điện mới tinh.

Gia vị trong bếp cũng chỉ có một chai dầu đậu phộng nhỏ và một gói muối.

Đồ đạc vẫn chưa được đặt mua đầy đủ.

Bà tất nhiên nhìn ra được căn nhà này nhất định là ngày hôm qua mới tìm được.

Trong lòng trào dâng một trận áy náy và chua xót, đứa con duy nhất của anh trai và chị dâu, bà lại không có cách nào để bảo vệ con bé một cách chu toàn.

Sau khi Đồng Nghiên chuyển đi, bà mới từ một người bạn chung mà biết được, người đàn ông IT mà Kỷ Minh Quân giới thiệu cho Đồng Nghiên không chỉ đã từng kết hôn, mà nguyên nhân ly hôn còn là vì bạo hành gia đình.

Sau khi biết được chân tướng, Đồng Hiểu Lị đã cãi nhau với Kỷ Minh Quân một trận.

Đồng Hiểu Lị hối hận, nếu bà biết chuyện này sớm, thì có nói gì bà cũng không để Đồng Nghiên đi xem mắt.

Đồng Nghiên lớn lên trông vừa xinh đẹp lại thông minh, ngũ quan hội tụ hết trên gương mặt trắng trẻo đó, không ai có thể nhìn được khuyết điểm trên khuôn mặt này.

Bà đương nhiên hy vọng Đồng Nghiên kết hôn được hạnh phúc hơn ai hết, nhưng… thế giới này là hiện thực.

Tựa như mấy lời nói ngu ngốc của Kỷ Minh Quân, mấy người giàu có đẹp trai sao có thể nhìn trúng Đồng Nghiên được.

Tâm nguyện duy nhất của Đồng Hiểu Lị, chính là sau này Đồng Nghiên có thể gặp được người đàn ông lương thiện, chăm chỉ lại yêu thương con bé.

“Cháu đừng quan tâm mấy lời mà dượng cháu nói, cứ coi như ông ta đánh rắm đi, cháu cũng biết miệng ông ta chẳng nói ra được lời tốt đẹp gì mà.”

Trải qua những năm này, đã biến Đồng Nghiên trở thành một người rất hiếm khi oán trách.

Bây giờ chuyển ra ngoài, đối với Đồng Nghiên và Đồng Hiểu Lị cũng là một chuyện tốt.

Tránh cho Đồng Hiểu Lị sẽ khó xử khi bị kẹp ở giữa.

Tất cả mọi người đều không phải là thánh nhân, Kỷ Minh Quân chẳng có việc gì mà phải đối xử tốt với người ngoài như cô.

Tâm hồn Đồng Nghiên không phải là chưa từng bị tổn thương, mà là không muốn bị mấy chuyện nhỏ này làm nhiễu loạn sự yên bình đang có.

Đồng Nghiên khẽ cong khóe môi: “Cô, con biết mà. Cô cũng đừng để trong lòng.”

“Thiếu cái gì thì gọi điện cho cô, cô mang cho cháu.”

“Không thiếu đâu ạ, ngoài tiểu khu có nhiều siêu thị, mua sắm trực tuyến cũng tiện lợi, trong tiểu khu còn có trạm chuyển phát nhanh nữa.”

“Rảnh thì về nhà chơi, phòng của cháu cô vẫn để nguyên, vẫn luôn dành lại cho cháu. Bình thường thì chú ý việc đi lại, cẩn thận chân của cháu, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

“Cháu biết rồi cô.”

“Tuần sau là sinh nhật cô, cháu về nhà ăn cơm. Có sủi cảo nhồi thịt bò với cần tây mà cháu thích nhất, cô gói cho cháu.”

Đồng Nghiên hơi cân nhắc: “Hôm sinh nhật đó, em họ có về không ạ?”