Sau đó, mỗi ngày Trầm Tinh đều nhắn tin cho Cảnh Ngân Hà, dù chỉ chút việc cũng muốn chia sẻ.. Mà Ngân Hà cũng vậy, mỗi một việc đều đem nói cho anh Tinh biết. Mỗi khi thấy được tin gì thú vị, nghe được chuyện cười mới, hay ăn món gì ngon, thấy được sủng vật đáng yêu, tất cả đều được 2 người từng chút một nhắn cho nhau.
Trầm Tinh phát hiện, có một người để chia sẻ tâm tình nguyên lai lại vui vẻ đến vậy. Trong lòng anh cảm thấy rằng, nếu nói cho bạn bè cùng đồng nghiệp những thứ này, nhất định sẽ bị họ cười vào mặt, hơn nữa bọn họ sẽ ngạc nhiên lắm. Trước mặt bọn họ, Trầm Tinh là người thích hưởng thụ, là một "hoa hoa công tử", bọn họ không thấy được mặt cảm tính của Trầm Tinh. Trầm Tinh trước mặt bạn bè đều bảo trì hình tượng, có thể buông bỏ tất cả tháo xuống mặt nạ chính mình, chính chỉ có đối với Cảnh Ngân Hà – người duy nhất.
Trầm Tinh nghĩ muốn cùng Ngân Hà hẹn gặp mặt. Anh hiện tại đã không còn băn khoăn như lúc trước, mặc kệ Ngân Hà là nam hay nữ, là béo hay gầy, diện mạo thế nào, tất cả với anh đã không còn quan trọng nữa. Chính là, khi gặp mặt, có thể giống như nói chuyện qua tin nhắn không?!
Nếu...
Trầm Tinh có chút e ngại lại do dự, không dám đề nghị.
Giữa tháng 11 là sinh nhật của Trầm Tinh. Dù có chút không tình nguyện, anh vẫn cùng bạn bè đồng nghiệp tổ chức một bữa tiệc. Có rất nhiều người mẫu trong giới quảng cáo đến, mỹ nữ vô số, rượu đỏ chất đầy. Mọi người cùng nhau ca hát, khiêu vũ, chơi tù xì, Trầm Tinh tận lực làm cho bản thân chấp nhận. Không có biện pháp, trốn tránh thế nào, vẫn là 29 tuổi.
Buổi tối trở về, Trầm Tinh ngã xuống giường, liền soạn tin nhắn.
"Về nhà chưa? Đang nghỉ ngơi chứ?"
Ngân Hà trả lời rất nhanh "Đã về rồi, đang xem TV, chút nữa sẽ ngủ."
"Hôm nay là sinh nhật 29 tuổi của tôi!"
Cảnh Ngân Hà vừa thấy tin này liền nhắn lại kèm theo ảnh của bánh sinh nhật: "Sinh nhật khoái hoạt!"
"Cám ơn!"
"Thật xin lỗi, không tặng quà cho anh rồi!"
"Có lời chúc của cậu đã đủ rồi!"
Cảnh Ngân Hà nhìn điện thoại, mỉm cười, "Như vậy còn kháng cự tuổi 30 đến không?!"
Trầm Tinh tháo cravat, đặt 1 bên, trả lời lại: "Có, vẫn không cam tâm!"
"Thản nhiên đối mặt là tốt rồi! Anh có công việc mình yêu thích, còn có bạn bè vây quanh, 30 tuổi chỉ là khái niệm thôi! Không cần tạo áp lực cho bản thân mình."
Trầm Tinh ai thán viết: "Công việc hằng ngày áp lực rất lớn. Tôi nằm mơ thấy khách hàng của mình vọt vào văn phòng, đập bàn, chỉ vào mặt tôi bảo quảng cáo mới không cảm xúc!"
Cảnh Ngân Hà thấy tin nhắn này liền có suy nghĩ, công việc của A Tinh chắc là áp lực hơn mình rất nhiều. Có lẽ không giúp được anh, hy vọng có thể cùng nhau tâm sự, thay anh phân ưu.
"Kỳ thật, tôi rất hâm mộ những người có áp lực công việc như anh."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì điều này chứng minh anh có thành công trong sự nghiệp, chứng minh anh quan trọng."
"Thật vậy sao?"
"Đương nhiên, không tin anh đi hỏi đi, có người nào ở vị trí cao mà không chịu áp lực công việc đâu!"
Nhìn điện thoại, Trầm Tinh nhíu mày. Quan trọng? Thật ra mà nói, ở Mĩ Bộ anh là người không thể thiếu, cứ nghĩ như vậy, cảm giác cũng không tệ nhỉ?!
"Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?"
Nhìn thấy tin nhắn, Cảnh Ngân Hà muốn cười, anh Tinh này, tính tình trẻ con lại bộc phát rồi, cậu trả lời lại: "Phải!"
Trầm Tinh tâm tình liền tốt lên.
"Gần đây có hay dạo phố không?" Trầm Tinh hỏi, anh biết Ngân Hà không có sở thích gì đặc biệt, ngày nghỉ cũng chỉ yên lặng ở nhà. Anh biết tại sao cậu không muốn ra ngoài, nhưng Trầm Tinh sợ cậu buồn, nên ủng hộ cậu ra ngoài một chút.
"Không có"
Trầm Tinh nghĩ nghĩ, lại bắt đầu soạn tin nhắn: "Tôi giới thiệu phim mới cho cậu nhé, có thể đi xem! Có mấy bô kinh điển có muốn xem không, tôi chỉ cho cậu làm sao mua DVD được."
Cứ 1 bộ rồi 1 bộ mà giới thiệu, Trầm Tinh cùng Ngân Hà cứ như vậy mà nói đến khuya.
.
.
.
Lễ Giáng sinh ngày càng đến gần, công việc của Ngân Hà tại siêu thị Vạn Nhạc Phúc càng vất vả.
Đinh Tuệ đi đến sau Ngân Hà, gọi cậu: "Ngân Hà!" sau đó nói với cậu: "Hôm nay tăng ca."
Trong đôi mắt Cảnh Ngân Hà lộ ra một tia mỏi mệt.
"Mệt đúng không?"
"Có một chút!"
Nhìn thấy bàn tay Cảnh Ngân Hà, Đinh Tuệ có điểm đau lòng. Đối với bạn bè mà nói, Cảnh Ngân Hà kiên cường lại xinh đẹp, cậu giống như thủy tinh trong suốt tinh thuần, lại vô cùng dễ vỡ, bạn bè xung quanh đều muốn bảo hộ cậu, không để bất kỳ ai làm cậu thương tổn. Cảnh Ngân Hà, cậu ấy mất đi rất nhiều rồi.
"Xuân Bình đang thuyết phục chúng ta đến nhà hắn ăn cơm!"
Cảnh Ngân Hà mỉm cười gật đầu. Cậu thường không nhận những lời mời như thế, luôn sợ vì mình nói chuyện không được mà ảnh hưởng đến mọi người. Bây giờ thấy Cảnh Ngân Hà vui vẻ đáp ứng, Đinh Tuệ thật cao hứng.
Hôm sau đến nhà Đặng Xuân Bình, mọi người trong nhà đã đợi sẵn.
"Ca, anh muộn nha!" Đặng tiểu muội chống hai tay truy vấn Đặng Xuân Bình.
"Vốn nghĩ tan đúng giờ, ai biết được lại lố 1 giờ chứ!"
"Mọi người vào đi, ăn cơm luôn thể!" Đặng mẫu cười nói vs mọi người.
Mọi người ngồi vây quanh bàn tròn dùng bữa, Cảnh Ngân Hà cảm thấy thực vui vẻ. Người nhà họ Đặng vẫn xem cậu như một thành viên trong gia đình mà đối đãi.
Đem thức ăn bỏ vào bát Cảnh Ngân Hà, Đặng Xuân Bình nói: "Ngân Hà, ăn cái này đi!" Bên kia, mọi người nhà Đặng cũng gắp thức ăn bỏ vào bát cậu "Ngân Hà, ăn cái này nè!"
1 bữa cơm – vô cùng náo nhiệt mà diễn ra trong 2 giờ.
"Đêm nay ở lại nhà tôi được không?" Ăn xong, uống trà, Đặng Xuân Bình nhìn đồng hồ thấy đã khuya liền hỏi ý cậu.
Cảnh Ngân Hà lắc đầu, dùng động tác tay nói: "Không được, tôi phải về nhà!"
Biết là bạn bè sợ cậu tịch mịch, nhưng cậu thực sự muốn trở về.
"Vậy à..." Đặng Xuân Bình lộ ra vẻ thất vọng, "Em tôi nói muốn cùng cậu chơi game."
"Lần sau đi!"
Đặng Xuân Bình đành phải tiễn cậu về. Nhìn thấy Đinh Tuệ đã lên xe, Cảnh Ngân Hà hướng nhà mình trở về.
Trở về căn nhà nhỏ phía đông Tĩnh Lộ, Cảnh Ngân Hà thay giày, ngồi trên sô pha. Cùng bạn bè gặp mặt luôn náo nhiệt mà khoái hoạt, tiếc là cuối cùng vẫn chỉ còn mình cậu. Có vợ, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, nhưng mong muốn này cậu chỉ nghĩ xẹt qua mà thôi. Cuộc sống thanh bần lại nhỏ bé, cậu vô lực gánh vác một gia đình, chỉ mỗi mình thôi cũng đã đủ vất vả. Sau này, có người nào sẽ yêu thương người không thể nói như cậu đây?! Không thể biểu đạt tình ý, không thể nói ra tiếng lòng, thậm chí cũng không nói được 3 chữ "Tôi yêu em!"
Đắm chìm trong tâm trạng buồn bã, Cảnh Ngân Hà nghĩ tới ngày đó, cuộc sống tịch mịch của cậu đột nhiên có được một chút thanh âm vui vẻ. 1 tin nhắn nhầm, anh Tinh đã bước vào cuộc sống của cậu.
.
.
.
Mở mục tin nhắn trên điện thoại, Trầm Tinh soạn tin nhắn gửi kèm theo 1 ảnh động.
"Hôm nay tâm tình tốt không? Đang nghĩ gì vậy? Buổi tối hỏi thăm cậu một chút!"
Nhìn thấy tin nhắn của Trầm Tinh, tâm tình của cậu liền tốt.
"Anh đang ở đâu? Tâm trạng thế nào? Tôi về rồi, anh còn làm sao?"
Lại lần nữa gửi tin nhắn, có hình mặt quỷ: "Tôi còn tăng ca. Gặp một khách hàng khó đối phó, chịu không nổi, mỗi lần họp đều như muốn lột da. Cậu đang làm gì?"
Cảnh Ngân Hà soạn tin: "Hôm nay ở nhà bạn ăn lẩu, còn có nhiều động nghiệp đi cùng, rất náo nhiệt!"
"Oa, hâm mộ, hâm mộ, tôi còn chưa ăn cơm chiều nè!"
Cảnh Ngân Hà nhìn đồng hồ, đã 10h tối rồi.
"Vậy mau tìm cái gì ăn đi, không ăn sẽ không tốt cho dạ dày!"
"Đã có người đi mua cơm hộp rồi. Tôi thực sự cảm thấy bây giờ có thể ăn thành đầu heo!"
Cảnh Ngân Hà nhịn không được cười rộ lên, "Đừng có khoa trương như vậy!"
"Thật sự, bây giờ tôi muốn mình được ăn cơm chân gà, cháo cá, còn muốn...Tóm lại nhiều lắm."
"Tiết chế một chút đi, đói đến giờ lại ăn nhiều vậy, không tốt lắm, hơn nữa hiện tại đã khuya, sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cơ thể."
"Biết rồi, chỉ một hộp cơm thôi!"
Cảnh Ngân Hà nghĩ nghĩ lại viết: "Còn đang làm việc, tôi không quấy rầy anh nữa! Làm xong nhớ về nhà nghỉ ngơi. Nhớ kỹ không được ăn quá nhiều!"
"Biết rồi, ngủ ngon!"
Buông điện thoại, Trầm Tinh chống đầu, trong lòng dâng lên một chút hâm mộ. Bạn của Cảnh Ngân Hà có thể rủ cậu đến nhà ăn cơm, khi nào mình có thể đây? Rốt cuộc có nên gặp mặt không? Vấn đề này thực phức tạp, Trầm Tinh nửa muốn, lại lo sợ. Trầm Tinh âm thầm tự trách mình, chán ghét nhất ở bản thân chính là không quả quyết. Vì cái gì phải băn khoăn như vậy? Bạn bè gặp mặt là bình thường mà."
Không, sự tình không đơn giản như vậy.
Trong lòng Trầm Tinh băn khoăn, chính là bởi vì anh cảm thấy mình bắt đầu thích "Ngân Hà". Dù biết Ngân Hà không thể nói chuyện, ban đầu xuất phát từ một chút thương tiếc nhưng lại chậm rãi nhiều hơn. Giờ là thích, là thực sự thích. Tuy rằng còn chưa đến "yêu" nhưng trong lòng khẳng định là rất thích. Cho nên mới không dám gặp mặt, sợ vừa thấy mặt, ảo tưởng tan biến, kia phải làm thế nào cho phải đây?! Thở dài một hơi, Trầm Tinh theo bản năng xoay bút.
Hoàn chương 5.