Chương 2

Sáng sớm hôm sau, vừa rời giường, chưa kịp đánh răng rửa mặt, Trầm Tinh đã soạn tin nhắn.

« Sớm an, tôi vừa rời giường, hôm nay thời tiết thật tốt, ánh nắng ấm áp, chúc cậu cùng ánh mặt trời tâm tình giống nhau ! »

Anh liền nhận được tin trả lời của Cảnh Ngân Hà « Sớm an ! Thời tiết đẹp lắm ! Chúc anh tâm trạng tốt lành ! »

Vừa nhìn gương cạo râu, Trầm Tinh vừa huýt sáo. Lâu rồi tâm trạng chưa bao giờ tốt như vậy.

Nhạc nền quảng cáo được chuẩn bị tốt, kể cả những khách hàng khó tính cũng không thể chê, làm anh thật khoái trá, tình cờ có thêm một người bạn, tâm tình anh cũng thật vui vẻ.

Bước vào công ty, thấy trên bàn lễ tân có một bó hoa lớn, buộc dây ruy băng tinh xảo, ôm bên trong những bông hoa màu tím, trông thật đẹp.

Nhìn thấy liền nhịn không được muốn chia sẻ cảm xúc cho bạn bè, Trầm Tinh liền chụp ảnh gửi đi.

« Tôi thấy bó hoa màu tím này thật đẹp. Ở mấy cửa hàng bán hoa cũng rất hiếm, thật hy vọng cậu cũng có thể ngắm nó ! »

Đang thay đồng phục, Cảnh Ngân Hà nghe được chuông báo tin nhắn, cậu liền vội xem.

« Tôi cũng rất muốn xem, khi nào đi dạo sẽ tranh thủ ghé xem ! »

Nhìn thấy tin nhắn này, Trầm Tinh đột nhiên muốn mua một đóa hoa diên vĩ tặng cho Cảnh Ngân Hà.

« A Tinh, người của công ty NK đã đến, đang chờ trong phòng họp. » Thanh âm của Mã Lâm từ bên ngoài vang lên.

« Tôi đến ngay ! »

Trầm Tinh vội đứng lên, sửa sang một chút liền tiến vào phòng họp.

Đứng ở cửa, Trầm Tinh hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng thật tốt.

NK là công ty đa lĩnh vực, là khách hàng lớn của Mĩ Bước, không thể thất lễ với bọn họ.

Chính là nghĩ đến công ty NK này đối với công ty quảng cáo của chính mình không tôn trọng, trong lòng Trầm Tinh liền buồn bực.

Khách hàng lớn mà, cho nên tùy theo tâm trạng khách hàng mà phải điều chỉnh nội dung quảng cáo. Trầm Tinh thở dài một hơi.

.

.

.

Trong phòng nghỉ của siêu thị, các nhân viên đang nghỉ ngơi. Quản lý đi đến, vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người chú ý.

« Đáng lẽ 4h chiều hôm nay hàng sẽ đến siêu thị, nhưng bởi vì kẹt xe, xe tải sẽ đến trễ, khoảng 8h mới có thể đến được.

Xưởng yêu cầu hàng phải được chất lên kệ xong trước ngày mai, cho nên phiền mọi người tối nay tăng ca, ở lại thêm một chút. Tiền lương sẽ được trả thêm ! »

Vừa nói quản lí vừa vỗ vỗ vai vài nam nhân viên : « Vất vả một chút, vất vả một chút ! »

Có người nhỏ giọng oán hận : « Ta còn có hẹn nha ! »

« Vất vả chút thôi ! Sự tình này đâu phải xảy ra mãi đâu ! »

Đặng Xuân Bình nhìn sang Cảnh Ngân Hà nói với cậu : « Ngân Hà, phải tăng ca đó ! »

Cảnh Ngân Hà gật đầu cười tỏ vẻ không ngại.

Đến giờ tan tầm, Cảnh Ngân Hà vẫn ở lại, còn chưa được trở về.

.

.

.

Lúc này Trầm Tinh đã hoàn tất công việc trong ngày, ngồi trên ghế xoay một vòng hướng ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống. Ngồi trong văn phòng nhìn ra có thể quan sát được tất cả. Từng ngọn đèn neon đủ sắc màu được bật lên tản ra màu sắc thật đẹp. Lúc này có thể ngồi ở đây ngắm cảnh đêm, thực sự là có bản lĩnh.

Đột nhiên trong lòng suy nghĩ gì đó, Trầm Tinh lấy điện thoại soạn tin nhắn.

Đang ngồi ngẩn người, Cảnh Ngân Hà nghe chuông báo tin nhắn, có một tin nhắn mới. Nhất định là anh Tinh rồi. Quả nhiên, cậu không có sai.

« Tan tầm chưa ?! Tôi đã xong một ngày làm việc rồi ! Hôm nay có mệt không ? Trở về nhớ nghỉ ngơi tốt nhé ! »

Cảnh Ngân Hà trả lời : « Hôm nay công việc còn chưa xong, phải ở lại tăng ca nữa, khuya mới được về nhà ! Chúc anh ngủ ngon ! »

Nhìn thấy tin nhắn, Trầm Tinh trong lòng buồn bã. Ở thành phố này, mọi người đều bận rộn, lúc nào cũng vội vội vàng vàng.

Bất quá, cảm giác được mình ôn nhu săn sóc một người xa lạ, quan tâm nhau bất kể không gian thời gian khiến Trầm Tinh cảm thấy tự do tự tại. Anh lấy xe, rẽ hướng đến quán bar mà mình thường hay tới.

.

.

.

Xe chở hàng rốt cục cũng tới. Nhân viên siêu thị bắt đầu bận rộn, nhập hàng, thống kê, in hóa đơn. Tất cả đều bận rộn mà im lặng.

Đinh Tuệ từ phía sau đi đến vỗ vỗ vai Cảnh Ngân Hà, thấy cậu quay lại liền hỏi :

« Có mệt không ?! »

Cảnh Ngân Hà cười tỏ vẻ « Không sao, tôi ổn ! »

« Quản lý có chuẩn bị cơm cho chúng ta, ăn xong rồi làm tiếp. Cậu đi cùng mọi người không ?! »

Cảnh Ngân Hà gật đầu. Hai người liền cùng nhau hướng nhà ăn siêu thị mà đi. Ở chỗ này, Đặng Xuân Bình cùng Đinh Tuệ là bằng hữu tốt nhất của cậu.

Cũng vì Đinh Tuệ biết mình chung tổ với Cảnh Ngân Hà, cô cũng cố gắng đi học ngôn ngữ dành cho người câm. Hiện tại đã sử dụng rất tốt, có thể cùng Cảnh Ngân Hà trao đổi.

Đến bàn ăn, Đặng Xuân Bình, Cảnh Ngân hà cùng Đinh Tuệ ngồi cùng nhau.

Đang chậm rãi ăn lại có người tiến vào. Hôm nay, mấy người ở tổ thu ngân cũng tăng ca, một nhóm nữ tử bước vào líu ríu cười nói vui vẻ.

« A, là Ngân Hà ! » Có người kêu lên.

Đinh Tuệ cúi đầu cười.

Dung mạo của Cảnh Ngân Hà nổi danh khắp siêu thị, dạng người tướng mạo bất phàm thế này rất hiếm gặp được.

Biết Ngân Hà không thể nói chuyện, nhóm nhân viên nữ rất thương tiếc, đối với cậu càng có thêm phần quan tâm.

Bất quá mọi người đều biết Cảnh Ngân Hà không thích bị mọi người để ý, đồng thời, mọi người cũng sợ rằng càng thân thiết sẽ khiến cậu thêm phần tự ti, cho nên hàng ngày, ai cũng đối với cậu thật bình thường, không chút để tâm.

Ngay lúc mọi người đang ăn lại có người tiến vào.

« A, Hi Triệt ! »

Một vài nữ nhân viên vừa thấy đã thét lên.

Lý Hi Triệt đi đến, ngồi xuống đối diện Cảnh Ngân Hà.

« Hi Triệt, hôm nay cậu cũng bị ở lại sao ?! » Đặng Xuân Bình hỏi y.

« Ừ »

Đang ăn cơm, đột nhiên Lý Hi Triệt đem thức ăn của mình gắp qua cho Cảnh Ngân Hà.

Cảnh Ngân Hà mỉm cười một chút, đối hắn tỏ ý không cần.

« Tôi ăn không hết mà ! » Lý Hi Triệt giải thích

Đinh Tuệ cùng Đặng Xuân Bình đều nở nụ cười.

Từ khi nghỉ hè, Lý Hi Triệt liền đến siêu thị này làm thêm, hắn luôn vây quanh Cảnh Ngân Hà, lẽo đẽo theo sau làm nũng, còn gọi cậu là « Ngân Hà ca ca »

Cảnh Ngân Hà biết Lý Hi Triệt là sinh viên đại học, hàng năm nghỉ hè sẽ đến siêu thị làm thêm, đứa nhỏ này rất nghịch ngợm lại tùy hứng, cậu đối hắn vẫn thực kiên nhẫn, sau này, Lý Hi Triệt tin tưởng cậu, làm gì cũng thích đi theo.

Ở bên kia, các nữ nhân viên bắt đầu thảo luận.

« Ngươi nói Ngân Hà suất hay là Hi Triệt suất hơn ! »

« Đều suất ! »

« Hi Triệt còn nhỏ mà ! »

Lúc này, Lý Hi Triệt liếc mắt trừng họ, tất cả vội im miệng.

Cảnh Ngân Hà ở một bên khẽ cười.

Lý Hi Triệt thực rất đẹp, làn da màu bơ, mày kiếm thẳng, mắt lại to, thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa đáng yêu. Trên thực tế, hắn là người kiêu ngạo lại tùy hứng. Đã là sinh viên năm ba, tính tình còn như trẻ con, giống như một con mèo cao quý không ai có thể ở cùng.

Lý Hi Triệt suất khí đáng yêu, nhưng lại xa cách tất cả, so với Cảnh Ngân Hà, hắn lại vô cùng thân thiết với cậu.

Hơn cả, Lý Hi Triệt còn độc mồm độc miệng, nữ nhân đối với hắn đều có một phần kiêng sợ.

"Ngân Hà ca, cuối tuần rảnh không?! Đi xem bóng với em được không?!" Lý Hi Triệt tranh thủ mời cậu.

Hoàn chương 2.