Chương 1

Đệ nhất chương:

Đại đô hội, 2019.

Bị thanh âm đồng hồ báo thức quen thuộc làm thanh tỉnh, Trầm Tinh chậm rãi mở mắt, ở trong chăn vặn vẹo thắt lưng, sau đó cào cào tóc, chậm rãi ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.

Vén lên tấm màn, bị dương quang chiếu vào mắt, Trầm Tinh cau mày, vội vàng nheo mắt lại.

Ngày hôm qua, lại tăng ca.

Trầm Tinh thân là tổng giám đốc công ti quảng cáo lớn, thời gian làm việc lại rất co dãn. Mục quảng cáo đang trong giai đoạn chuẩn bị, anh thường mang theo thủ hạ chính là một tổ nhân công, lien tục công tác thảo luận, tạm thời xử lý toàn bộ dự án trong thời gian này, xong thời gian sau lại nhàn nhã đi làm.

Theo thói quen vươn tay qua tủ đầu giường lấy bao thuốc cùng cái bật lửa, Trầm Tinh hút một điếu. "Thương" một tiếng bật lửa, châm thuốc, anh hít sâu một hơi, lúc này mới có cảm giác một ngày mới bắt đầu.

Cha mẹ luôn nói công việc của Trầm Tinh hắc bạch lẫn lộn, ngày đêm đảo lộn.

Trầm Tinh không nghĩ như vậy, chính là, cuộc sống của anh không có quy luật, điều này anh thừa nhận.

Cá tính Trầm Tinh quen tản mạn, không thích bị trói buộc, thích tự do tự tại, tùy tâm sở dục tận hưởng cuộc sống.

Rời khỏi giường, Trầm Tinh đi xuống nhà hàng bên dưới đầy thức ăn phong phú, anh có thói quen mang theo máy tính để vừa ăn vừa làm việc.

Tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Hương Đảo, Trầm Tinh trong đầu luôn có nguồn ý tưởng vô hạn. Được làm giám đốc sang tạo của công ty quảng cáo, thật là không có gì thích hợp hơn.

Sau khi chỉnh sửa lại tài liệu thiết kế trời đã sẩm tối. Trầm Tinh luôn không có khái niệm về thời gian. Nhận được một tư liệu tốt liền ngồi miệt mài cốt muốn mang vào cuộc họp ngày mai của công ty.

Đi xuống lầu, Trầm Tinh lúc này mới phát hiện mình quên mang chìa khóa xe.

Ngoảnh đầu nhìn lại tòa nhà, Trầm Tinh cười nhẹ lắc lắc đầu. Nơi này nằm trên con đường tĩnh lặng ở phía tây thành phố, là khu vực trung tâm, giờ muốn đến công ty có thể đi tàu điện ngầm.

Ngồi trên tàu điện ngầm, Trầm Tinh lại phát hiện mình quên không mang thuốc lá, cảm giác có điểm nhàm chán.

Tàu điện dừng lại, Trầm Tinh buồn chán nhìn đám người chen chúc ra vào qua cửa sổ.

Hiện tại đã là 10 giờ tối, có rất ít người trên tàu, toàn là sinh viên học bổ túc hoặc những người làm ca đêm.

Tàu điện ngầm lại chạy, Trầm Tinh lần nữa bang quơ nhìn qua cửa kính.

Ánh mắt lơ đãng vừa chuyển, Trầm Tinh thông qua cửa kính thấy một thân ảnh.

Cậu ngồi hàng trong cùng, cạnh người đàn ông trẻ tuổi, khoác lên lên chiếc áo sơ mi và quần kaki trắng. Đầu cậu hơi ngẩng lên, tựa vào cửa sổ như đang miên mang suy nghĩ điều gì đó.

"Rất tuấn tú a!"

Trầm Tinh ở trong lòng nghĩ thầm. Cho dù phản ánh lên thủy tinh có điểm mơ hồ nhưng xác thực con người này làm mình tâm động. Nhìn một người thanh niên xa lạ, dù đẹp trai như Trầm Tinh, vẫn không khỏi tán thưởng.

Trầm Tinh càng nghĩ càng nhìn đến thất thần, cứ tập trung vào thân ảnh ấy.

Thanh niên nọ trong chốc lát ngẩng đầu. Giây phút đó cậu phát hiện có người đang nhìn mình, vô tình hai ánh mắt gặp nhau.

Trầm Tinh thấy cả người chấn động.

Cậu bất ngờ mở to mắt, hiển nhiên phát hiện Trầm Tinh đang nhìn chính mình. Cậu thoát ra một tia ngượng ngùng, khóe miệng run run liền lập tức cúi đầu.

Rình xem người ta mà bị phát hiện, Trầm Tinh trong lòng cũng đầy xấu hổ, vội chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Tàu điện dừng lại, cậu đứng lên, đi hướng ra phía cửa, thật sự là đứng rất gần anh.

Lúc này, Trầm Tinh có thể thật cẩn thận mà quan sát rõ ràng.

Mái tóc cắt ngắn, làn da khỏe mạnh, chiếc mũi thẳng thật tiinh tế, đôi môi mỏng hồng nhạt, cằm cong trọn vẹn, từ cổ áo sơ mi có thể thấy được xương quai xanh.

Tối hấp dẫn Trầm Tinh chính là ánh mắt. Đó thực sự là một đôi mắt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt hắc bạch phân minh, tinh thuần không chút vẩn bụi. Lông mi thật dài ôm lấy đôi mắt, từ trong nơi đó toát ra sự kiên cường cùng tự tin. Đôi mắt không vướng bụi trần, càng nhìn lại càng có điểm giống trẻ con. Người thanh niên xa lạ này cứ như là tách biệt khỏi mọi thứ, tại cái nơi đô thị ồn ào đông đúc này thật khó tìm được một người toát ra khí chất như vậy.

Ánh mắt Trầm Tinh chuyên chú nhìn vào khuôn mặt của thanh niên xa lạ.

Thật không may, sản xuất gần đây đã hoàn tất, nếu không thật muốn mời người này về làm người mẫu. Trầm Tinh trong lòng âm thầm nghĩ.

Càng nhìn càng thấy phù hợp, cậu cao khoảng một mét tám lăm, vai rộng eo nhỏ chân dài.

Nghĩ đến đây Trầm Tinh lại thầm nghĩ, có lẽ cậu là một người mẫu.

Thanh niên xuống xe, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Trầm Tinh trong lòng liền dâng lên một cảm giác buồn bã tựa như mất mác thứ gì.

Trên tàu điện ngầm bất chợt gặp nhau không ngờ ánh mắt ấy lại khiến Trầm Tinh lưu lại một cỗ ấn tượng sâu sắc.

Công ty nằm trong một tòa nhà, Trầm Tinh bước bảo sảnh, phát hiện đèn vẫn còn cháy sáng.

Làm việc với nhau lâu năm, riết mọi người cũng không có khái niệm về thời gian cũng như không gian.

Trợ lý vừa thấy anh đã vui vẻ lại đón: "Trầm Tinh, anh đến rồi!"

Mặc dù là giám đốc sáng tạo, Trầm Tinh không thích đồng nghiệp dùng danh xưng giám đốc để gọi anh, anh bảo họ gọi thẳng tên mình "Trầm Tinh" là được rồi.

Trầm Tinh hướng nữ trợ lý Mã Lâm nở nụ cười: "Còn ai ở lại không?"

"A Xán và Đinh Đinh vẫn chưa đi!"

"Mọi người theo tôi, cùng xem sản phẩm mới nào!"

"Được!"

Mã Lâm theo anh tiến vào, trên mặt là nụ cười mê muội.

Trầm Tinh thật sự là một nam nhân rất mê người.

Thân cao mét tám lăm, dáng người tỉ lệ hoàn mĩ, vị giám đốc sáng tạo này được mời đi chụp quảng cáo không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức chính anh cũng không nhớ nổi. Duy nhất một điều phải nói đến là, anh một lần cũng không chấp nhận.

Thuở đại học, Trầm Tinh bởi vì bề ngoài tuấn mĩ mà vô cùng nổi tiếng trong học viện Mỹ Thuật.

Tóc nâu mềm mại lại hơi xoăn tự nhiên, tóc mái để che nửa trán. Bên dưới là cặp lông mày rậm ôm lấy đôi mắt đẹp bao hàm bao nhiêu thứ, lông mi dài rậm càng làm đôi mắt sáng luôn như có ý cười. Mẹ của Trầm Tinh mang trong mình dòng máu người Ý, chính điều này làm cho khuôn mặt Trầm Tinh thật khác biệt, vừa mang nét đẹp phương Đông lại ánh lên loại hương vị hoa lệ của dị quốc.

Nhìn thấy đồng sự trong nhóm đã vào đủ, Trầm Tinh đem sản phẩm của mình cho mọi người xem rồi cùng phân tích, thảo luận.

Sau khi một vài mục thiết kế được hoàn thiện, Trầm Tinh uống một ngụm cà phê hỏi: "Dạo này có người mẫu nam mới nào không?"

A Xán lắc đầu: "Không có!"

"Không có người mới sao? Tôi nghĩ quảng cáo trà hoa quả, có thể đề nghị với những nhà sản xuất dung người mới thử xem!"

Đinh Đinh lắc lắc đầu "Không được, bên nhà sản xuất đã định người cả rồi, cũng kí hợp đồng xong rồi nữa!"

Trầm Tinh buông xuống ly cà phê, chậm rãi đáp "Như vậy à..."

"Gần đây tôi chả thấy có gương mặt mới nào, Khải Kì cũng không có người mới, quanh đi quẩn lại vẫn là mấy người kia. Nói ra ai cũng biết Tịch Nhân, Hạ Quân, Tiểu Thực, à Tiểu Thực gần đây thực hồng, mẫu quảng cáo nào ra cũng thành hit, ôm về một đống người xem. Anh muốn tìm một người để đổi mới, quả thực không có!" A Xán xoay đầu vừa nghĩ vừa nói.

Trầm Tinh buông tay lại tiếp tục nói "Tôi hôm này đi tàu điện ngầm đến đây, vô tình nhìn trúng một thanh niên. Hắn thoạt nhìn hai bốn hai lăm tuổi, thật anh tuấn, khí chất tươi mát tự nhiên, thật không tồi! Lúc đấy còn đang suy nghĩ cậu ta có phải là người mẫu mới hay không, thì ra là không phải..."

A Xán vừa nghe vội hỏi: "Rồi anh có xin được số điện thoại người ta hay không? Vẫn còn là sinh viên hay đã đi làm? Có hứng thú đến công ty thử việc không?!"

Trầm Tinh nhe răng cười: "Tôi còn chưa đến mức này, đừng có vội dọa người ta"

"Khụ, bỏ lỡ thật đáng tiếc, nhỡ đi làm cho công ty khác thì sao bây giờ?! Cậu ấy đi tàu điện ngầm, vậy xuống tàu chỗ nào?!" A Xán lien tục truy vấn hỏi.

Trầm Tinh cười liếc A Xán một cái "Đừng có khoa trương như vậy! Cậu từ khi nào tra người đến trình độ này? Tôi cũng nhớ không rõ lắm, lần sau có gặp được liền gọi ngay cho cậu!"

A Xán ão não thở dài "Người có tài bây giờ càng ít, tìm được phải bắt lấy ngay"

"Có thể, những quảng cáo dùng người mới đều được thị trường đón nhận, công chúng phản ứng tốt" Đinh Đinh hiểu rõ tâm tình A Xán, vỗ vỗ vai hắn.

Trầm Tinh đứng lên "Phương án cứ như vậy xác định, thứ hai này bên nhà sản xuất sẽ phái người đến đây thảo luận, bàn xong chúng ta có thể lập tức kí hợp đồng. A Xán, ngươi bảo tổ kỹ thuật phải chuẩn bị sẵn mọi thứ!"

"Được!"

Trầm Tinh nâng cổ tay xem đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Cả nhóm đồng nghiệp đều đi ra ngoài, Trầm Tinh lặng lẽ đến bên cửa sổ quan sát phong cảnh bên dưới.

Trong bóng đêm, những ngọn đèn nhiều màu sắc ánh lên tựa như một dòng sông ánh sáng, đô thị này thật là phồn hoa.

Cảnh đêm Hương đảo thật mê người, Trầm Tinh nhẹ nhàng tựa người vào cửa thủy tinh, bên môi nở ra nụ cười thản nhiên lại mang theo chút tịch liêu.

Nhìn lên cửa sổ, Trầm Tinh thấy được khuôn mặt mình, anh đột nhiên lại nghĩ lúc trên tàu điện ngầm: mình cùng thanh niên xa lạ kia, quả kính cửa sổ mà nhìn thấy nhau, ánh mắt giao nhau.

Đáy lòng chợt có một cỗ tư vị cuộn trào, ngày càng dâng lên mãnh liệt.

Người kia là ai? Cậu hiện tại đang ở nơi này hay là nơi nào khác?!

Tên của cậu, là gì?

.

.

.

"Ngân Hà...Ngân Hà"

Nghe được tiếng gọi, Cảnh Ngân Hà quay đầu, gương mặt mang theo ý cười.

"Hôm nay ở lại nhà tớ nhé! Thật ngượng ngùng, phiền cậu phải đem đồ này nọ đến tận đây. Cũng trễ rồi, không có xe cho cậu về đâu, ở lại đi!"

Đặng Xuân Bình kéo Cảnh Ngân Hà lại nói.

Nhưng Cảnh Ngân Hà lại mỉm cười khoát tay, tỏ vẻ không cần.

Đặng mẫu lúc này cũng đã đi tới, "Ngân Hà, không cần khách khí, đã trễ thế này con còn cố đi về, sáng lại đi làm, thực sự rất vất vả. Con cứ ở lại đi!"

Em gái của Đặng Xuân Bình vừa mới học sơ trung năm nhất cũng chạy lại, giữ chặt tay Ngân Hà, "Ngân Hà ca ca, Ngân Hà ca ca, ở lại chơi với em đi mà!"

"Xem đi, em ta cũng muốn lưu ngươi lại, thật sự không có việc gì!"

Cảnh Ngân Hà nghĩ nghĩ, cậu gật đầu.

"Ngân Hà ca ca, cùng chơi game với em được không?!"

Cảnh Ngân Hà lại gật đầu.

Một lớn một nhỏ thế là ngồi trước máy tính, bắt đầu chơi game.

Một bên Đặng mẫu giúp Đặng Xuân Bình dọn giường. Đặng gia cũng không lớn, tuy nhiên phòng ngủ của Đặng Xuân Bình có hai tầng, một là cho em trai hắn, nhưng bây giờ y đang trọ tại trường rồi, vừa lúc có chỗ ngủ.

Trải xong nệm, Đặng mẫu gặng hỏi "Ngân Hà dạo gần đây khỏe không? Mẹ không thấy nó thường đến nhà mình chơi nữa!"

"Rất tốt nhưng vì gần đây công việc rất nhiều, mùa hè đến rồi, lượng sản phẩm tung ra thị trường cũng rất lớn, thường xuyên phải làm ca đêm!

Đặng mẫu thiết tha dặn dò "Nói với Ngân Hà, phải chú ý thân thể, đừng làm quá sức"

"Mẹ, yên tâm đi!"

"Hừ, Ngân Hà không giống với anh em các con, nó có chuyện gì cũng giấu trong lòng, cũng không cùng người ngoài so đo, các con phải chăm sóc nó mới được."

"Con biết rồi mà!"

Cùng em gái Xuân Bình chơi game, Cảnh Ngân Hà đương nhiên không thể nghe được chuyện này, tâm trạng của cậu đặt hết ở game, vẻ mặt thực vui vẻ, mang theo ý cười, cặp mắt tinh thuần cũng sáng lên.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mỹ Bước – Công ty quảng cáo hàng đầu Hương đảo, cùng một nhà máy sản xuất thức uống ký kết, vì bọn họ mà làm một mẫu quảng cáo mới.

Khách hàng lớn này đã đem lại cho Mỹ Bước một khoản thu khổng lồ, đồng sự trong công ty cùng nhau chúc mừng. Địa điểm diễn ra ở nhà của Tổng giám đốc – Lý Hán Cảnh, một khu biệt thự ở núi Phượng Hoàng.

Trầm Tinh cùng các đồng nghiệp đi chuẩn bị, đi siêu thị mua thực phẩm về làm món nướng.

Siêu thị rộng lớn, mở nhạc xập xình, khách hàng cũng rất đông.

Một người mặc trang phục màu lục nhạt của nhân viên siêu thị, đứng ở các kệ hàng, đem hàng từ xe đẩy chất lên kệ.

Lúc này một phụ nữ lớn tuổi, tay cầm theo hai cái lon khác nhau hỏi cậu: "Chàng trai trẻ, giúp tôi nhìn xem, trong hai lọ này loại nào phù hợp nấu canh hơn?!"

Cảnh Ngân Hà nghe người gọi liền quay đầu đối lão nhân gia mỉm cười rồi lại khoát khoát tay.

"Giúp tôi chọn đi, tôi không quyết định được!"

Cảnh Ngân Hà lộ ra nụ cười xin lỗi, lắc lắc đầu lại cúi người.

"Di? Tôi hỏi mà sao cậu không trả lời? Này là có ý gì? Hiểu hay không cũng phải nói một tiếng chứ ! » Thấy Cảnh Ngân Hà vẫn không nói, lão bà có điểm sinh khí.

Cảnh Ngân Hà trên mặt hiện ra một tia đau xót, cậu giơ tay lấy ngón trỏ chỉ miệng mình rồi lắc lắc tay, sau đó cúi chào lần nữa xin lỗi.

Người phụ nữ ngạc nhiên hô một tiếng « A... »

Ngay lúc này, Đặng Xuân Bình vội chạy đến giải thích « Xin lỗi, có chuyện gì vậy? » Rồi nhìn sang hai người.

Lão bà cầm hai hộp trên tay lại nói « Tôi nghĩ hỏi cậu ấy loại nào phù hợp để nấu canh! » Nói xong liếc nhìn Cảnh Ngân Hà thấp giọng hỏi « Có phải cậu ta không nói được hay không? »

Đặng Xuân Bình nhìn Cảnh Ngân Hà sau đó hướng lão bà nói « Xin lỗi, cậu ấy bị...câm ! » Nói xong chỉ vào một hộp nói «

Dùng loại này, rất thích hợp, hương vị tốt lắm, khách hàng đều khen. Thêm vào một ít vị súp gà sẽ ngon hơn »

Bà lão gật đầu đáng tiếc, thay vì nhìn Đặng Xuân Bình lại chuyển sang nhìn Ngân Hà « A... »

Cảnh Ngân Hà trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt, lông mi dày che lấy đôi mắt long lanh, một đôi mắt đẹp.

Lão bà đi rồi, Đặng Xuân Bình vỗ vai cậu ra vẻ an ủi, Cảnh Ngân Hà cười cười tiếp tục chất hàng.

Chuyện như vậy, Cảnh Ngân Hà đã trải qua vô số lần. Rất nhiều người khi biết mình không nói chuyện được đều lộ ra biều tình thương hại như vậy.

Thương hại thì có tác dụng gì ? Sống trong thế giới không thanh âm như cậu, tất cả cảm xúc đều chỉ đặt trong lòng chứ không thể nói ra ngoài.

.

.

.

Lấy một giỏ hàng, Trầm Tinh bắt đầu rảo bước đi đến các gian, chọn thực phẩm cần thiết. Chọn vài thứ rồi lại xem xét, xong bỏ trở lại.

Sau một thời gian, giỏ hàng đã chất đống.

Trầm Tinh hỏi đồng nghiệp nữ bên cạnh « Thế nào, không sai biệt lắm đi ? »

« Mua thêm chút nữa, trừ bỏ thịt cùng rau dưa, còn phải mua các món ăn vặt cùng rượu nữa »

« Rượu vang với nước giải khát có sẵn không phải đã đủ rồi sao ?! »

Nữ đồng nghiệp liếc Trầm Tinh một cái « Một đám người các cậu, ăn như lang thôn hổ yết, cho nên phải mua thêm ! »

Trầm Tinh cười rộ lên, lấy thêm vài chai nữa bỏ vào giỏ hàng « Bọn ta không phải lang hổ mà ! »

« Cũng không phải không biết lượng thức ăn các ngươi ăn ! »

Trầm Tinh nở nụ cười xấu xa « Tôi là lang nhưng cũng không ăn những thứ này »

Nữ đồng nghiệp vỗ vỗ vai Trầm Tinh « Tôi biết, cậu chỉ ăn mỹ nữ. Đừng nói nữa, đi chọn nấm đi ! »

Đang phụ giúp mua sắm, Trầm Tinh chợt thấy một thân ảnh quen thuộc.

A ! Là cậu ấy !

Ngày đó, trên tàu điện ngầm đã nhìn thấy người này, đã thấy thanh niên anh tuấn này.

Một đôi mắt xinh đẹp không vẩn bụi lại xuất hiện trước mắt Trầm Tinh.

Bỏ qua giỏ hàng, Trầm Tinh vội vàng đuổi đến thân ảnh đó.

Xuyên qua kệ hàng, thân ảnh đó lại biến mất.

Trầm Tinh một tay cầm di động, một tay cầm danh thϊếp, ở kệ hàng chọn tới chọn lui, hết nhìn đông tới nhìn tây.

« Rõ ràng là nhìn thấy cậu ấy ! »

Mà bây giờ thân ảnh lại biến mất tăm.

Đồng nghiệp đi lại hỏi « Trầm Tinh, làm sao vậy ? Cả giỏ hàng cũng không mang theo, cậu hồ đồ rồi sao ?! »

Trầm Tinh lắc đầu « Tôi đến tìm một người... »

« Ai ? »

« Một người mà...A Xán bảo khi nhìn thấy cậu ta phải nói cho hắn biết, kì lạ là vừa thấy đó lại biến đâu mất tăm. »

« Có lẽ anh nhìn nhầm... »

Trầm Tinh lắc đầu « Không, không, chắc chắn là cậu ấy, không nhầm được, tôi nhớ rất rõ ràng »

Đồng nghiệp cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

Kết quả cũng không thấy cậu ấy xuất hiện, Trầm Tinh mang theo tâm tình buồn bã rời siêu thị.

.

.

.

Cửa sau siêu thị, Cảnh Ngân Hà tan ca, cởi ra bộ đồng phục nhân viên, lại khoác lên áo sơ mi, quần bò, vai đeo balo bước lên xe buýt.

Về phần Trầm Tinh, về đến nhà, thay ra tây trang cùng áo sơ mi, mặc vào áo thun thoải mái, rót cho mình một ly nước sau đó tựa lưng vào ghế sô pha nghĩ ngợi.

Gần đây, Trầm Tinh mang theo một tổ người, bởi vì gần đây nhận quảng cáo cho loại máy nghe nhạc mới, các nhà sản xuất đều đòi hỏi cao, khá cầu kỳ.

Trước đây có mời một nhạc sĩ viết một bài hát nào ngờ lại bị gạt bỏ.

Hôm nay xác định được chủ đề của nhạc quảng cáo, Trầm Tinh trong lòng dễ chịu hơn không ít.

Mở điện thoại, Trầm Tinh đem đoạn nhạc quảng cáo lấy ra nghe.

Tiếng piano và violon hòa hợp cứ lặp lại vang vang trong phòng khách.

Nghe giai điệu, khuôn mặt Trầm Tinh hiện lên nụ cười say mê.

Muốn cùng bạn bè chia sẽ một chút tâm tình, Trầm Tinh soạn tin nhắn « Tớ đang nghe nhạc, cậu muốn nghe không ? » Tin nhắn ngắn, lại theo trí nhớ mà bấm số gửi đi.

Một lát sau, di động vang, có người trả lời.

Người trả lời nhắn rằng « Chúng ta không quen biết, có thể chia sẻ sao ?! »

Trầm Tinh sửng sốt, lục lại di động phát hiện là mình nhớ nhầm.

Nghĩ nghĩ, Trầm Tinh vẫn quyết định đem bài hát gửi đi. Đối phương là một người xa lạ, không cần lo lắng sẽ có vấn đề gì, cho người lạ nghe một chút cũng không sao.

Trầm Tinh cũng gửi kèm theo « Nghe đi rồi cho ta biết ý kiến ! » nội dung ngắn gọn liền đem gửi đi.

Một lát sau người trả lời viết « Đoạn nhạc này, nghe thật ôn nhu nhẹ nhàng, nghe vào thời điểm này lại làm lòng người sinh cảm giác ấm áp, như một buổi chiều mùa xuân ngắm ánh mặt trời cùng gió thoang thoảng bên tai. Nghe đoạn nhạc này, càng khiến cho người ta muốn yêu thương. »

Trầm Tinh nhãn tình sáng lên, đây không phải cảm giác mà mình trông chờ hay sao. Quảng cáo chính là mang ý nghĩa này mà cuốn hút người mua.

Trầm Tinh vội trả lời « Ngươi thật sự có cảm giác như vậy sao ? »

Một lát sau, tin nhắn đáp trả « Phải »

Trầm Tinh không khỏi đối di động hô lên « Thật tốt quá ! »

Lúc này, tin nhắn lại gửi đến « Đây là đoạn nhạc ngươi sáng tác à ? »

Trầm Tinh đáp lời « Không phải, là của nhạc sĩ chuyên nghiệp viết đấy ! »

Người xa lạ lại trả lời « Thật sự rất êm tai, ta rất thích. Cảm ơn ngươi cùng ta chia sẻ ! »

Trầm Tinh đó giờ chưa từng cùng người nhắn tin nói chuyện, giờ cảm thấy thật mới mẻ.

Trao đổi như vậy làm Trầm Tinh có cảm giác, cùng một người xa lạ trò chuyện, trái tim không khỏi loại bỏ được cảm giác tốt đẹp khi truyền thông xóa bỏ trở ngại khoảng cách.

Trầm Tinh ngoài ý muốn phát hiện, chính mình thật lâu không có thẳng thắn như vậy, mở lòng mà trò chuyện với mọi người. Mặc dù tin nhắn ngắn nhưng những cảm xúc chân thực từ đáy lòng đều được viết ra.

Nhìn nhìn thời gian, lúc này anh phát hiện, anh và người xa lạ nói chuyện cũng gần ba giờ.

Anh liền gửi tin nhắn « Đã khuya rồi, có ảnh hưởng đến ngươi hay không ? »

Chỉ chốc lát, Trầm Tinh nhận được trả lời « Không việc gì. Bất quá cũng không thể tiếp tục, có chút muộn rồi ! »

« Như vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon, mơ đẹp nhé ! »

« Chờ một chút, ta có việc muốn hỏi ! » Đối phương sợ Trầm Tinh không trả lời vội gửi tin nhắn.

« Nói đi ! »

« Về sau, còn có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm nữa không ? »

Rất nhanh đã được trả lời « Có thể chứ, cùng ngươi nói chuyện rất vui, hy vọng về sau có thể thường xuyên nói chuyện ! »

Nhìn thấy màn hình di động, Trầm Tinh lộ ra nụ cười thư thái.

« Có thể cho ta biết tên ngươi không ? Hoặc là xưng hô thế nào ?! »

Sợ đối phương không muốn cung cấp danh tính thật, Trầm Tinh bèn đưa ra một lựa chọn khác.

Một lát sau trả lời « Ngươi có thể gọi ta Cảnh Ngân Hà »

« Ngân Hà, Cảnh Ngân Hà » Trầm Tinh nhớ kỹ tên này, bắt đầu tưởng tượng, không biết đối phương là dạng người gì.

Chắc là không phải nữ, theo tên có thể thấy, người này là nam »

« Tên thực trùng hợp, tên ta cũng có một chữ « Tinh » »

« A, trùng hợp thật »

« Ngươi gọi ta « Anh Tinh » đi. Bạn bè đều gọi ta như vậy. » Đoán là đối phương nói cho mình tên thật nên anh cũng nói tên thật ra.

« Đã khuya rồi,ta phải nghỉ ngơi. Cảm ơn đã cho ta nghe một bài hát hay như vậy, cảm ơn ! »

Nhận được tin nhắn sau cùng của đối phương, Trầm Tinh cẩn thận đem số điện thoại của người đó lưu lại.

Đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm, Trầm Tinh nhẹ giọng thì thầm « Ngân Hà ». Trên mặt hiện ra nụ cười ôn nhu.

Cảnh Ngân Hà tắt điện thoại, nằm lên giường, lại bởi vì tâm tình hưng phấn mà không ngủ được.

Ở trên giường trăn trở một hồi, cậu lại mở đoạn nhạc đó ra nghe.

Âm thanh đàn piano cùng violon hòa quyện vang lên trong căn phòng.

Tuy đoạn nhạc chỉ dài một phút nhưng giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, rất cảm động.

Nghe âm nhạc, Ngân Hà nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thì thầm « Anh Tinh, Anh Tinh »

Hoàn chương 1.