Chương 5

Nhanh chóng cách xa em ra một chút, đợi đến khi em không nhịn được, nhịn không được đè anh ở dưới thân, làm chút chuyện không thể miêu tả!

Hình như Lâm Trạm cũng không phản bác, ngồi ở ghế sau, từ kính phản quang quan sát cô. Cô vẫn như trước, vẫn xinh đẹp như vậy, điềm tĩnh như vậy, vẫn có lực hấp dẫn trí mạng đối với mình như vậy.

Anh thật muốn hung hăng ôm lấy cô, hôn cô, làm cô. Hỏi cô vì sao ngốc như vậy, không cảm nhận được tấm lòng của anh.

Cứ nhẫn tâm rời đi như vậy, không có chút lưu luyến nào.

Lúc này gặp mặt lại, cảm giác được cô càng hấp dẫn anh hơn, trên người tăng thêm một loại mùi thơm ngọt ngào, thật muốn cắn một ngụm. Xem thử có phải sẽ có vị ngọt hay không.

A, thật đúng là không nhịn được nữa.

Đè người anh em đang dựng thẳng xuống, đừng nóng vội, sẽ có cơ hội để cho mày ăn no.

Lâm Trạm yên lặng cười, học muội, lúc này anh sẽ không tha cho em đâu.

Tới dưới lầu, cô vốn định để tự anh đi lên lầu, nhưng thấy học trưởng đang dựa lưng ở chỗ ngồi, khép hờ con mắt, tay để lên trán, thoạt nhìn đã rất say rồi, còn rất khó chịu nữa.

Cô nhận mệnh mà thở dài một tiếng: “Học trưởng, tới rồi, em đỡ anh lên.”

Cánh tay dài của Lâm Trạm đặt lên vai cô, hơn phân nửa trọng tâm đều dựa vào người Long Thiên Thiên, hơi thở nóng hổi của anh không ngừng quét qua cổ của cô, “Học muội, phiền em rồi”.

Giọng nói quá mức dễ nghe, lỗ tai giống như muốn mang thai vậy.

Chỉ khổ Long Thiên Thiên thôi, quyến rũ như vậy, làm cho trái tim cô đập nhanh không ngừng, hận không thể xụi lơ lên người anh.

Thật vất vả kiên trì đưa anh đến trước cửa nhà, cô vội nói: “Học trưởng, chìa khóa đâu?”

Lâm Trạm chỉ vào túi quần, ý bảo ở bên trong, Long Thiên Thiên trợn to mắt hạnh, ngài tự mình ra tay móc chìa khóa ra đi.

Nhưng lúc này thiếu niên thiên tài có chỉ số thông minh cao, lại không hiểu được ý của cô, cô chỉ có thể nhận mệnh tự mình vươn tay ra móc, a phi, là lấy chìa khóa ra.

Lúc này còn đang giữa hè, quần áo mặc trên người đều rất mỏng, vải dệt hơi mỏng không ngăn cản được nhiệt lượng thân thể tỏa ra.

Cô chỉ cảm thấy chỗ đùi của học trưởng nóng kinh người, xong đời, chân lại muốn mềm rồi, sao học trưởng lại thơm như vậy, thật muốn liếʍ một cái.

Cô nhanh chóng ném suy nghĩ hoang đường này đi, chạy nhanh mở cửa, đỡ người đi vào.

Ném người lên sô pha, đi vào phòng bếp nhìn xem có đồ gì giải rượu hay không, đáng tiếc chính là, hình như học trưởng mới dọn đến chỗ này, trừ bỏ đồ nấu nước ra, cái gì cũng không có.

Cc đổ đầy nước vào bình, cắm điện, tốt xấu gì uống một ly nước ấm cũng có thể giải rượu một chút đi.

Cô lại đi phòng vệ sinh làm ướt một chiếc khăn lông.

"Học trưởng, lau một chút đi, em có nấu nước sôi cho anh đó, một lát nữa nước sôi rồi thì anh uống nhé, em ... Đi trước đây?”

Lâm Trạm vừa nghe cô phải đi, lập tức đứng lên, từ sau lưng ôm lấy cô.

“Đừng đi, học muội, đừng đi...”

Vốn dĩ Long Thiên Thiên bị ôm cả người đã mềm nhũng ra rồi, bây giờ lại nghe được tiếng cầu xin trầm thấp này, một trận tê dại từ lỗ tai truyền đến toàn thân.

“Học trưởng... Anh làm sao vậy?”

“Thiên Thiên, đừng đi, năm đó em chính là như vậy, đi rồi, ngay cả nói một tiếng cũng không nói, em thật sự không hiểu lòng của anh sao?” Nói xong, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống vai cô.

Trái tim của cô không khỏi run rẩy, “Học trưởng, em cho rằng anh muốn ra nước ngoài, cơ hội tốt như vậy, em... Em không xứng với anh, em... Thật sự không biết.”

Nói xong cô còn hơi hơi giãy giụa, Lâm Trạm phát hiện, càng thêm dùng sức ôm chặt cô, “Đừng đi, Thiên Thiên, đừng rời khỏi anh.”

“Em không đi.”

Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Vậy em nói đi, hiện tại em đã biết được tình cảm của anh rồi?” Anh ôm chặt không muốn buông tay.

“Em... Không biết... Em thật sự không biết, học trưởng, chuyện này quá đột ngột...”

Đang nói, cô cảm giác phía sau có gì chống lên người mình, càng ngày càng cứng, càng dựa sát vào hơn, bên tai còn vang tiếng hít thở nặng nề của học trưởng.