Chương 1: Bệnh không thể miêu tả

Long Thiên Thiên, con gái ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ, lớn lên theo khuôn phép cũ, một đường từ trường trung học trọng điểm đến đại học trọng điểm, trong đó còn có vài lần nhảy lớp, lại đúng với câu nói “Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài.”

Sau khi tốt nghiệp đại học liền thành một giáo viên, muốn nói có gì đặc biệt, vậy có thể nói đây là một ngôi trường tư nhân, học phí đắt đỏ, số lượng giáo viên đông đúc, quan trọng nhất là học sinh học ở trường này, không phú thì quý.

Bình bình đạm đạm làm giáo viên hai năm, trái lại cô cảm thấy loại sinh hoạt này vừa đơn giản vừa thoải mái. Tuy cảm thấy cao tầng trường học hỗn loạn không ra gì, nhưng cô luôn luôn lên lớp dạy rồi lại về ký túc xá cho giáo viên, cũng không nghĩ đến chuyện thay đổi, cũng hoàn toàn không để ý đối với những chuyện thăng chức gì đó. Cho nên trái lại cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Thật ra năm nay có nghe nói cao tầng thay máu một đám người, đặc biệt là hội đồng quản trị tối cao, thật ra không có quan hệ gì lớn với cô, cô chỉ hy vọng cuộc sống thanh nhàn nãy không bị phá vỡ thôi.

Từ nhỏ Long Thiên Thiên đã thông minh, nhưng tính cách không thích tranh đoạt, không đặt nặng chuyện tranh dành lợi ích, đặc biệt là thấy một ít người vì tranh giành lợi ích mà hoàn toàn thay đổi.

Cô không muốn trở thành người như vậy, cho nên trở thành một người giáo viên cũng không tệ, vốn dĩ cha mẹ cũng không trông cậy vào cô làm rạng rỡ tổ tiên, sống yên yên ổn ổn cũng không tệ, đặc biệt là đãi ngộ trường tư nhân cao, lại không mệt nhọc như công lập.

Mấy chuyện này đều là việc nhỏ, không cần nói nhiều. Chuyện làm cô cảm thấy phiền não nhất chính là gần đây cô cảm thấy thân thể ngày càng không thích hợp.

Đột nhiên ban đêm thân thể sẽ phát ngứa, đặc biệt là nơi riêng tư, làm cho người ta nghi ngờ mắc phải loại bệnh khó nói nào đó hay không.

Nhưng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, không yêu đương kết bạn lung tung, nói trắng ra, đến bây giờ cô vẫn là xử nữ, chỗ nào lại mắc bệnh đường sinh dục chứ?

Cũng đã đi khám rồi, cũng không có bệnh gì, kê một ít thuốc, hiệu quả giống nhau, chỉ giảm bớt cảm giác ngứa mà thôi.

Hiệu lực của thuốc trôi qua, bên trong vẫn giống như có con kiến đang cắn, rất ngứa, ngứa đến tận xương.

Càng làm cho người ta khó mở miệng chính là, không thể chạm vào đàn ông, chạm một chút cả người liền thoải mái, chân cẳng nhũn ra, nơi riêng tư cũng tràn lan mật dịch, xuân tình kích động.

Loại chuyện này đã dọa sợ cô gái Long Thiên Thiên ngoan ngoãn từ nhỏ, cố tình loại bệnh này nói ra không ai tin? Ngay cả người thân thiết nhất trong nhà cũng không thể nói ra.

Chuyện này thật sự làm cho cô bực bội lo lắng, cứ cảm thấy sinh hoạt bình yên của mình sắp bị phá vỡ rồi.