Chương 15

Hôm nay, nhà lão Vu ở thôn đông mổ bò, dự định mang lên Phàn Vũ bán.

Trước đây, khi điều kiện gia đình còn khó khăn thiếu thốn, ông cụ đã được ba của Tần Liệt giúp đỡ rất nhiều nên trong lòng luôn cảm kích. Lúc nào cũng nói với con cháu ‘ơn bằng giọt nước cũng xem như suối tuôn mà đáp đền’ huống gì ba của Tần Liệt đã giúp đỡ gia đình ông trong những lúc khốn khó nhất. Mấy năm gần đây, cuộc sống gia đình đã khá giả hơn, mỗi khi có thứ gì tốt, ông cụ đều nhớ đến một nhà Tần Liệt.

Trời vừa tờ mờ sáng, ông cụ đã chọn ra hai tảng thịt bò chỗ non mềm nhất đem tới, Tần Liệt cầm trên tay ướm ướm thử, cũng phải hơn mười cân, anh chia ra một nửa cất vào trong hầm, nửa còn lại đưa cho Từ Đồ mang đến trường học, để bác nấu bếp hầm trước.

Từ Đồ vừa đem đến, bà bác đã ướp gia vị vào cho thấm, rồi thả vô nồi ninh từ sáng sớm, chưa đến mười giờ thịt bò đã gần mềm nhừ, lúc mở hé nắp để lửa nhỏ liu riu, mùi hương thoát qua khe hở lãng đãng bay ra ngoài thơm nức.

Bà bác bảo Từ Đồ canh lửa, cô khiêng một cái ghế đẩu nhỏ đến ngồi đối diện với bếp lò, chống cằm nhìn hơi nóng thơm ngào ngạt đang bốc lên, không nhịn được nuốt nước miếng ực ực.

Từ Đồ thở dài, nghĩ thầm, mình đúng là được chiều thành hư. Lúc trước ở Hồng Dương, sơn hào hải vị, của ngon vật lạ chưa chắc đã thèm liếc một cái, cả ngày cứ nháo lên đòi tuyệt thực, mấy ngày không ăn cơm cũng không thấy đói. Những ngày này tới Lạc Bình, không có người cưng chiều dỗ dành, đến ‘ăn trấu nuốt cải’ cũng thành quen, thỉnh thoảng gặp được một bữa ngon, con sâu thèm ăn liền bò ra.

Trong đầu chợt lóe lên, bỗng dưng nhớ tới Từ Việt Hải, nhớ tới trước kia ông đã bảo dì Lưu phải nấu thật nhiều món ăn ngon, liên tục thay đổi món như thế nào…

Từ Đồ vội lắc lắc đầu thật mạnh, sợ suy nghĩ nhiều quá, sẽ cảm thấy phiền não.

Lại ngổn ngang nghĩ đến những chuyện lung tung khác, lúc này, thịt bò đã gần chín tới, bà bác lại thả vào một thau khoai tây đã cắt khối, rồi đợi sôi trở lại, mùi thơm càng lúc càng đậm đà.

Từ Đồ rướn dài cổ, hai mắt mong mỏi ngồi nhìn.

Bà bác lấy cái muôi đảo đều mấy lượt, rồi múc ra một muỗng nhỏ đưa lên miệng cô: “Nếm thử đi.”

Từ Đồ liền cầm lên tay, không đợi được nữa cho ngay vào miệng, miếng thịt bò nóng hôi hổi muốn nhảy vọt ra ngoài, cái môi xinh xắn cong vểnh lên, không ngừng hớp khí vào làm nguội bớt khoang miệng.

Bà bác cười đến nheo hai mắt: “Từ từ thôi, coi chừng nóng. Có ngon không?”

Cái miệng còn đang bận rộn với miếng thịt, Từ Đồ không trả lời được, liền hướng về phía bà dựng thẳng ngón tay cái lên, cười toe.

Giờ giải lao buổi trưa, đám nhóc ngửi thấy mùi thơm lật đật chạy tới, hôm nay phá lệ mỗi đứa được thêm nửa muôi thức ăn, một nồi khoai tây hầm thịt bò, chẳng mấy chốc đã vơi thấy đáy.

Đợi bọn nhỏ bưng cơm của mình vào lớp học rồi, Từ Đồ mới chuyển cái ghế đẩu nhỏ ra cửa ngồi ăn cơm, Tiểu Ba đứng bên cạnh, dõi mắt nhìn về phía lối rẽ nơi góc sân trường, thở dài một hơi.

Từ Đồ thấy mấy ngày nay tâm trạng cô ấy không vui, cũng không muốn làm phiền cô ấy, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái lại vùi mặt xuống ăn cơm. Vừa ăn được hai miếng, bỗng cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, cô quanh quất nhìn lại, thì ra Lưu Xuân Sơn lại đến, có lẽ cũng cảm thấy nóng nực, nên lần này anh ta ngồi xổm ở góc tường râm mát phía đối diện, toàn thân bẩn thỉu, tròng mắt đảo qua đảo lại đang nhìn cô chằm chằm.

Từ Đồ ngồi trên cái ghế nhỏ của mình một lúc, ngó ngó mấy miếng thịt bò trong hộp đựng cơm, lấy miếng to nhất nhét vào miệng rồi đứng dậy đi vào bếp. Chưa tới mấy giây sau, cô lại bưng hộp cơm đi ra, chạy thẳng tới chỗ Lưu Xuân Sơn đang ngồi.

Tiểu Ba gọi một tiếng.

Từ Đồ không quay đầu lại, chỉ giơ cánh tay lên ra hiệu không sao.

Giữa đường, cô với tay xách cái xẻng nhỏ đang dựng ở góc chân tường, tới trước mặt hắn còn cách khoảng một thước thì không đi nữa, Từ Đồ đứng yên đó, rủ mắt nhìn một lúc.

Lưu Xuân Sơn ngồi đối diện, ngẩng mặt nhìn cô cười ngây ngô.

Từ Đồ không biết hắn có hiểu được những gì mình nói không, nhưng vẫn dọa dẫm: “Tôi tuyên bố trước, nếu anh dám động tay động chân với tôi, tôi sẽ một xẻng xúc gọn anh.”

Lưu Xuân Sơn vẫn cứ cười.

Quan sát một hồi, Từ Đồ đi tới phía trước thêm hai bước: “Cho anh nè,” cô đưa cái hộp cơm ra: “Đũa mới đổi rồi đó, cơm tôi đã ăn hai miếng, nếu anh không chê tôi bẩn, thì ăn đi.”

Lưu Xuân Sơn nhìn nhìn hộp cơm, lại nhìn nhìn cô, nhưng không lấy.

Từ Đồ không khỏi phóng cao âm lượng: “Hơ, tôi mới nói như vậy, anh thật đúng là chê tôi bẩn sao, tôi còn không chê anh…”

Còn chưa kịp nói xong, cái hộp cơm trên tay đã biến mất, Lưu Xuân Sơn bất thình lình giật lấy, dọa Từ Đồ hết hồn nhảy ra sau một bước dài, cái xẻng trong tay cũng nhanh chóng giơ lên. Hồi lâu sau, thấy hắn rốt cuộc cũng ngồi yên ăn cơm, lúc này cô mới chậm rãi bước lại gần nửa mét, ôm cái xẻng trong ngực, ngồi xổm xuống.

Lưu Xuân Sơn ngốn nga ngốn nghiến ăn như hổ đói được mấy miếng, bỗng nhiên ném đũa đi, bóc một nắm đất rơi vãi vào trong cơm, lẩm bẩm: “Thức ăn làm thêm giờ, độc chết người…”

Từ Đồ thấy vậy ngẩn người ra, dưới tình thế cấp bách quên luôn cái gì nguy hiểm không nguy hiểm, một tay ngăn hắn lại tay kia túm lấy cặp l*иg đựng cơm: “Đồ ăn ngon như vậy, anh rải đất gì chứ, có ăn không, không ăn trả lại tôi.”

Lưu Xuân Sơn cho là Từ Đồ đang đùa giỡn với mình, liền nghiêng người ra chặn lại, ôm chặt hộp cơm trong ngực, si ngốc cười ngây ngô.

Tần Liệt từ ngoài đi vào, còn chưa kịp lấy cơm, ánh mắt đã bị hút vào cái góc sân râm mát đó.

Nhìn kỹ lại, thấy Từ Đồ đang ôm cái xẻng trong lòng ngồi xếp bằng dưới đất, cù cưa cù nhằng kéo qua kéo lại với cái người điên kia.

Bước chân anh bất giác khựng lại, hai hàng chân mày không khỏi nhíu chặt.

Tiểu Ba dõi mắt nhìn ra phía sau anh, ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng: “Tần đại ca, anh đến lấy cơm sao?”

Tần Liệt khẽ hất cằm về phía đối diện: “Bên đó làm gì vậy?”

Tiểu Ba nói: “Có lẽ Từ Đồ cảm thấy Lưu Xuân Sơn đáng thương, nên còn chưa ăn đã đưa cơm của mình cho hắn, cũng không biết tại sao, đột nhiên lại giành lại.”

Tần Liệt thật sự không nghĩ cô còn có phần tâm tư này, đứng yên tại chỗ một lúc rồi bước nhanh qua phía bên kia.

Từ Đồ lôi kéo cả nửa ngày cũng không giật lại được, Lưu Xuân Sơn đưa bàn tay bẩn vào cặp l*иg trộn đều cơm và đất cát lên rồi trực tiếp bốc một nắm đưa thẳng vào miệng. Từ Đồ ngốc mặt ra, vội nhoài người qua ngăn hắn, không cẩn thận đυ.ng trúng hộp cơm, cặp l*иg nghiêng sang một bên, toàn bộ dầu mỡ ụp hết lên mu bàn tay cô.

“Đáng ghét!” Cô hét to.

Còn chưa kịp làm gì, trước mặt đã hiện ra một bàn tay to rộng, nắm lấy hai cổ tay bé xíu của cô, nhấc cô đứng dậy: “Không phải đã nói với cô, cách xa hắn một chút sao?”

Lúc hai người cúi xuống, nhìn thấy Lưu Xuân Sơn đang nhoài người ra phía trước, bốc thức ăn dưới đất cho vào miệng.

Từ Đồ chép chép miệng, không ăn mà cảm thấy ê cả răng.

Tần Liệt xách cô tới phía trước, động tác giống hệt như đối đãi với một đứa trẻ nghịch ngợm thích gây sự, vừa túm vừa ủn đi.

Từ Đồ vặn vẹo hai vai: “Anh không có lòng trắc ẩn sao?”

“Không có.”

Từ Đồ: “…”

Hai người quay trở lại bếp, Từ Đồ để hai tay dưới vòi nước xả tới xả lui mấy lần, rồi lấy xà phòng chậm rãi rửa thật sạch.

Lúc xoay người lại thấy Tần Liệt còn chưa đi, cô bĩu môi đợi anh lên tiếng.

Tần Liệt hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Từ Đồ dụi dụi chân mày: “Ăn rồi.” Cô đi tới mấy bước: “Thức ăn vừa ra khỏi nồi ăn luôn rồi, thịt bò khó tiêu hóa, bụng đang căng cứng.”

Cô cũng không biết vì sao mình lại nói dối, có lẽ trong lòng không muốn nghe thấy anh chế giễu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Nhưng tính một đằng ra một nẻo, bụng của cô rất không hợp thời ùng ục réo lên mấy tiếng, căn phòng yên tĩnh, âm thanh đó càng trở nên sống động rõ ràng. Anh còn chưa nói câu nào, hai gò má của Từ Đồ đã đỏ bừng, cô đưa tay gãi gãi mái tóc màu hồng khói đã hơi chớm dài, xoay đầu đi chỗ khác.

Tần Liệt nhìn cô mấy giây, hừ lạnh một tiếng, quay người lại mở hộp thức ăn đang chuẩn bị đem đi ra.

Từ Đồ kiễng ngón chân lò đầu tới thăm dò: “Anh làm gì vậy?”

Tần Liệt không thèm để ý tới cô.

Từ Đồ duỗi ngón tay chọc chọc vào lưng anh, thấy không có phản ứng, lại đẩy thêm mấy cái: “Làm gì vậy?”

“Đứng yên nào.” Anh nhún vai: “Chia phần cơm của tôi cho cô, ăn đi.”

Trái tim Từ Đồ run lên, mím mím môi: “Sao lại cho tôi? Tôi đã ăn…” Thấy Tần Liệt trừng mắt nhìn, nửa ngày sau mới lí nhí phun ra chữ ‘…rồi’ cuối cùng, nhưng không cách nào đè nén được sự ngọt ngào đang dâng lên trong lòng.

Cô đột nhiên nhớ lại hôm đầu tiên khi vừa đến nơi này, lúc đó là nửa đêm, đυ.ng phải Tần Liệt vừa tắm xong đi ra ngoài, hỏi anh có gì ăn không, anh chẳng những không cho mà còn liệt kê dông dài thời gian ăn cơm, rồi là đủ thứ quy định.

Nhưng đêm đó, rốt cuộc anh cũng đưa tới cho cô một cái bánh bao và nước đun sôi.

Lúc cô đang ngây người nghĩ lung tung vớ vẩn, Tần Liệt đã lấy xong mấy hộp cơm chuẩn bị đi.

“Nè!” Từ Đồ gọi một tiếng: “Thịt bò cũng không ăn, cho tôi hết sao?”

“Tôi có khoai tây được rồi.”

“Vậy anh không muốn ăn thịt sao?”

Tần Liệt nói: “Tôi không tham ăn như cô.”

Từ Đồ: “…”

Cô khẽ nhấp nhứ đôi môi thầm mắng anh vừa giơ nửa ngón tay giữa lên, thấy anh xoay lại, vờ điềm nhiên như không có chuyện gì vòng tay ra sau gãi gãi đầu.

Tần Liệt thu hết toàn bộ mấy cái động tác lén lút mờ ám đó vào trong mắt, nhưng cũng mệt phải so đo với cô.

“Còn có việc gì sao?”

Tần Liệt nói: “Có mấy lời tôi không muốn lặp lại lần nữa, cũng không phải là nói đùa với cô cho vui, sau này cách xa Lưu Xuân Sơn một chút, hắn không làm hại người, không có nghĩa điều đó sẽ không xảy ra. Thời gian ở Lạc Bình, tốt nhất cô nên theo khuôn phép cũ, yên bình, đừng gây thêm phiền phức cho mọi người, hai bên sống yên ổn với nhau, bình an vô sự, tôi cũng xem như làm tròn trách nhiệm với Từ tổng.”

Phòng bếp đột nhiên rơi xuống tĩnh lặng, không một tiếng động.

Lúc này Tần Liệt mới ý thức được, những lời vừa thốt ra khỏi miệng đã hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ trong đầu. Anh thoáng dâng lên tia hối hận, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, không cách nào lấy lại được.

Từ Đồ nhíu chặt mày: “Là vì trách nhiệm?”

Anh dừng lại một lúc: “Nếu không thì vì cái gì?”

Từ Đồ trầm mặc giây lát, buông lỏng tay xuống: “Đi thị trấn đêm đó cũng vì vậy?”

Hai hàng chân mày của Tần Liệt dần nhíu chặt lại, tâm trí nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của cô.

Từ Đồ cười cười, rồi nói thêm một câu: “Xem ra trước giờ đều là như vậy.” Chút tình cảm vừa chớm nở, đã bị người ta giội nguyên thùng nước lạnh vào đầu, lúc này tỉnh táo lại mới thấy có lẽ cô đã tự mình đa tình rồi.

Im lặng hồi lâu, Từ Đồ lại trở về với giọng nói hờ hững không thèm đếm xỉa tới: “Con người tôi có một ưu điểm, chính là không biết nghe lời, người khác càng không muốn tôi làm gì, tôi càng làm ngược lại.” Cô bưng cái bát sứ trắng trước mặt lên, quan sát trong giây lát: “Tựa như bát thịt bò này, anh cho tôi, tôi cứ cố tình không muốn ăn.”

Cô vừa nói, vừa xoay cổ tay, đổ hết thức ăn trong bát xuống đất.

Tần Liệt hít sâu một hơi, cắn chặt răng, nhìn cô chằm chằm.

Hai người đối mặt nhìn nhau một hồi, các khớp xương trên gò má anh như căng cứng lại, siết chặt nắm tay nhưng sau đó lại buông lỏng ra: “Tính xấu không đổi.”



Sau một khoảng thời gian cùng Từ Đồ lôi lôi kéo kéo trở nên quen thuộc, ngày nào Lưu Xuân Sơn cũng đến nơi này. Mỗi lần cho hắn ăn cơm, hắn vẫn cứ trộn đất vào như trước, nhưng kỳ thật là một người rất dễ sống chung, ngoại trừ cười ngây ngô còn có thể miễn cưỡng nói dăm ba câu, có đôi khi ngây người ra ngơ ngác nhìn về chốn xa xăm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Từ Đồ cảm thấy đầu óc của hắn không phải thật sự có vấn đề, có lẽ do trước kia đã từng gặp phải chuyện gì đó kích động, bị dồn ép quá mức nên mới phát điên. Cô nói gần nói xa vòng vo tìm hiểu, nhưng Lưu Xuân Sơn chỉ cười, chẳng hỏi ra được gì.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt một cái đã đến tháng sáu. Buổi sáng nọ, trong sân trường xuất hiện một cô gái trẻ, mặc chiếc áo thun trắng và quần bò, buộc tóc đuôi ngựa cao, gương mặt trong veo vô cùng thanh tú xinh đẹp, trông giống như sinh viên đại học vừa tốt nghiệp ra trường.

Từ Đồ và Lưu Xuân Sơn đang ngồi cạnh nhau chơi game, cô ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ, hai đầu gối chụm lại ngay ngắn một chỗ, tóc mái rơi xuống che khuất cả mặt mũi. Lưu Xuân Sơn trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất, rướn cổ lên, mắt nhìn chằm chằm vào di động của Từ Đồ không chớp lấy một lần, thỉnh thoảng còn vỗ tay tán thưởng.

Chợt nghe có người gọi: “Anh Xuân Sơn!”

Lưu Xuân Sơn sững người một lúc rồi ngẩng đầu lên, ngốc nghếch cười ra tiếng: “Xán Xán!” Rồi không thèm để ý tới Từ Đồ nữa, duỗi chân đứng dậy, chạy thẳng tới chỗ của người ta, miệng không ngừng gọi: “Xán Xán, Xán Xán…”

Cô gái trẻ vừa chun mũi vừa trách yêu: “Anh sắp thối chết rồi, em không có ở đây, sao anh lại trở nên bẩn như vậy chứ?”

Lưu Xuân Sơn vẫn cười ngây ngô như cũ, nhưng trong nụ cười đó ánh lên tia rực rỡ không giống với thường ngày.

Từ Đồ bĩu môi, tâm trạng hệt như khi còn bé bị người ta cướp mất món đồ chơi mới, cho hắn ăn cơm nhiều ngày như vậy, tới giờ hắn còn không thèm nhớ tên cô là Từ Đồ.

Cô đi qua, có chút bướng bỉnh ương ngạnh hỏi: “Chị tìm ai vậy?”

Lúc này, cô gái kia mới dời tầm mắt hướng về phía phát ra âm thanh, dường như đang ngẫm nghĩ xem người lạ đứng trước mặt mình là ai, tám chín phần là giáo viên tình nguyện, vì vậy nhoẻn miệng cười hỏi: “Em nhất định là giáo viên mới tới đúng không?”

Từ Đồ thoáng ngập ngừng, rồi nhướng chân mày: “Đương nhiên.”

Cô gái kia tán thưởng: “Vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp như em, có thể đến một nơi như thế này, kỳ thật rất hiếm thấy. Vất vả rồi!”

Từ Đồ đáp lại: “Không vất vả, nên làm.”

“Đám nhóc kia nghịch ngợm lắm, dạy bọn chúng có mệt không?”

Từ Đồ nói: “Cũng ổn.”

Cô gái kia nở nụ cười ân cần: “Có thể hỏi em dạy môn gì không?”

Từ Đồ nghĩ nghĩ mấy giây: “Mỹ thuật.”

Cô vừa dứt lời, bà bác ở trong nhà bếp ló đầu ra: “Đồ Đồ à, đừng nghịch nữa, vào nhặt rau nào.”

Từ Đồ: “…”

Cô gái kia sửng sốt một hồi, mấy giây sau phản ứng lại, cười khanh khách đến không đứng thẳng được thắt lưng.

Bà bác nheo nheo mắt, chăm chú nhìn qua: “Ôi trời, Xán Xán đã về rồi sao!”

Mãi hồi lâu sau cô gái kia mới ngừng lại được, không cười nữa, hướng về phía bà bác ‘dạ’ to một tiếng, rồi quay đầu lại, vươn tay ra: “Xin chào, chị là Tần Xán.”

Khuôn mặt Từ Đồ đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, nhất thời không biết phải để ánh mắt chỗ nào, miễn cưỡng nói: “… Từ Đồ.”