Có thể cùng Tống Văn Bân đi chung với nhau, đương nhiên đều là con em đại gia về các phương diện khác đều không tệ, mấy người nam nữ ngồi cùng một chỗ, đúng là tuổi trẻ, thời điểm thanh xuân nảy mầm, tiếng nói tiếng cười cũng rộn ràng hơn.
Tống Văn Bân bị mấy cô gái nửa thật nửa giỡn trêu chọc ngồi xuống bên cạnh Lăng, Lăng Hiểu nghiêng đầu nhìn hắn cười nhạt, trái với giao ước ban đầu khiến cho Tống Văn Bân thụ sủng nhược khinh. Mà bộ dáng kia lọt vào mắt người khác khiến cho mọi người vừa hân hoan vừa mất mát, đợi cho Bạch Hà mang trà bánh đến, liền nhìn thấy Tống Văn Bân vì bị mọi người trêu đùa mà đỏ mặt, chân tay luống cuống, Lăng Hiểu cũng nhẹ nhàng cúi thấp đầu, dường như cũng đang xấu hổ.
Bạch Hà che dấu vẻ mất mát trên mặt, đặt khay trên bàn, bởi vì mới vừa rồi mấy vị tiểu thư xoi mói cách để trà bánh, lần này, ở trước mặt người khác phái, mấy cô gái đều biểu hiện thái độ rộng rãi, phong độ, không tiếp tục bới móc nữa, làm cho Bạch Hà không khỏi có chút oán giận.
Đợi cho hầu hạ xong đám đại tiểu thư này, Bạch Hà còn chưa kịp hỏi Tống Văn Bân và ba người nam sinh cần gì, chẳng qua là Tống Văn Bân bị mấy cô gái quấn quít hỏi chuyện tình cảm, mà với tính cách và giáo dưỡng của hắn không cho phép hắn đối với câu hỏi của phái nữ làm bộ như không thấy, vì thế chỉ cố thể bớt chút thời gian nói với Bạch Hà một câu "Tất cả như cũ" liền quay dầu lại tiếp tục cùng Trương Chi Nhã bàn luận về đề tài bình sứ.
Bạch Hà mất mát càng sâu, chỉ phải ghi nhớ gọi thức ăn sau đó rời đi, sau đó cô cũng không tìm được cơ hội nào nói chuyện với Tống Văn Bân nữa cả.
Bởi vì Bạch Hà là nhân viên mà Lăng Hiểu chỉ định phục vụ, cho nên cô ta cần phải đứng ở bên cạnh để phục vụ, không thể rời khỏi, mắt thấy các chàng trai, cô gái bàn luận các loại đề tài, mà cô ta ngại vì thân phân lại vì học thức mà không thể nào ngắt lời được, Bạch Hà chỉ cảm thấy rõ ràng mình và Tống Văn Bân cách xa nhau chỉ một thước mà giống như xa cả hai thế giới.
Rất nhiều danh từ cô nghe không hiểu, rất nhiều tri thức cô không biết, nhìn Tống Văn Bân cùng các cô gái chuyện trò vui vẻ, Bạch Hà dần dần có chút thất thần, hồi tưởng lúc trước Tống Văn Bân một mình tới nơi này thì luôn nhân nhượng cô, nói chuyện cũng trong phạm vi cô hiểu được, thì ra sự thật không phải là giữa bọn họ không có khoảng cách, mà là do Tống Văn Bân phong độ đem khoảng cách chênh lệch này giấu đi, cho tới hôm nay, sự thần trần trụi này lại phơi bời trước mặt Bạch Hà.
- - cô cùng Tống văn bân, từ đầu tới cuối đều là người của hai thế giới, Tống Văn Bân tuy rằng đồng tình thương hại cô, nhưng căn bản không hiểu biết cô cuộc sống, mà cô đối với sinh hoạt củaTống Văn Bân cũng hoàn toàn không biết gì cả.
lần này thất thần, dễ dàng gây ra nhiều sai lầm liên tiếp, Bạch Hà liên tiếp phạm sai lầm nhỏ nhặt, rốt cuộc bị các cô gái thuận lý thành chương mà soi mói.
So với lúc trước, các cô gái rụt rè uyển chuyển rất nhiều, giống như Trương Chi Nhã cao ngạo lãnh đạm, cô gái chỉ là khẽ nhíu mày, mịt mờ ghét bỏ, tỏ vẻ không cần cô hầu hạ, mà đường yên trong trường hợp đó thoải mái lại thẳng thắn chỉ ra lỗi của cô lầm, cũng có ý bảo cô ta lát nữa hãy đến.
Bởi vì có lỗi trước, mà các cô gái cũng không có hành động nào thất lễ, Bạch Hà chỉ có thể mặt đỏ liên tục nói xin lỗi, lại vì ở trước mặt Tống Văn Bân mất mặt mà xấu hổ không thôi.
Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Bạch Hà chảy ra nước mắt nhìn chăm chú mình, phảng phất như đang cầu xin sự giúp đỡ, Tống Văn Bân không có cách nào ngồi yên không chú ý, cười cười giảng hòa: "gia cảnh của Bạch Hà không tốt, chỉ vừa mới tiếp xúc với xã hội thượng lưu, đương nhiên không thể quen thuộc được, các cậu không nên yêu cầu cô ấy nhiều như vậy". Nghĩ đến Bạch Hà từng biểu hiện ý nghĩ yêu thích và ngưỡng mộ sinh hoạt của giới quý tộc, mà bản thân mình cũng từng đồng ý có thời gian sẽ mang cô đi một lần, Tống Văn Bân khẽ cười , "đợi sau này cô ấy có kiến thức nhiều hơn, tự nhiên sẽ biết phải làm gì".
"Kiến thức? Làm thế nào mới có kiến thức? anh mang cô ta đi sao?" Một cô gái hỏi với giọng tò mò: "Những nơi đó không giống với chỗ này, nếu không ai đi cùng thì sẽ không thể vào được!"
Tống Văn Bân có chút xấu hổ, tuy rằng ban đầu đồng ý cũng có cảm giác thấy không ổn lắm, nhưng lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần hắn gật đầu một cái liền trở nên vô cùng kinh dị, Tống Văn Bân cũng có chút sợ hãi: "Ách... tôi mang cô ấy đi, nhưng thật ra cũng không có gì..."
Các cô gái hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không hiểu của Tống Văn Bân khẽ mím môi cười, Trương Chi Nhã nhẹ nhàng cầm ly hồng trà, lạnh lùng nhíu mày nói: "Mang cô ta đi hội sở cao cấp học hỏi kiến thức, chỉ là vì để cho cô ta làm tốt hơn công việc của nhân viên phục vụ? Đây không phải có chút lẫn lộn đến buồn cười sao? nếu chuyện này để cho khách quen của hội sở biết được, không biết họ sẽ nghĩ thế nào?"
Nụ cười của Tống Văn Bân trở nên cứng ngắt, lời nói của Trương Chi Nhã luôn luôn sắc bén, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền có những lời khiến người ta nghe có chút chói tai. Nãy giờ cô đã sớm không vừa mắt Tống Văn Bân đối với Bạch Hà ân cần, nay lại còn ra mặt bênh vực cho Bạch Hà, nên giọng điệu của cô đương nhiên không được tốt lắm, mà những lời này lọt vào tai Tống Văn Bân, cũng khiến hắn ta không thể ngờ được.
Tống Văn Bân khẽ nhíu mày một cái, nhẹ lời phản bác: "Tôi không phải có ý này, cô không cần đổi trắng thay đen, đi đến hội sở không phải học tập phải hầu hạ người ta thế nào, mà là vì để tăng lên thưởng thức của bản thân, khí chất và học thức".
"Anh nói như vậy, chẳng phải đang ám chỉ Bạch Hà không có thưởng thức, khí chất và học thức sao?" Đường yên nhiên phá lên cười, tuy rằng khẩu khí nghe như đang nói đùa, nhưng trên thực tế lại không có chút nể tình nào, lập tức khiến cho Bạch Hà khó chịu cắn chặt môi dưới. Lúc này, Tống Văn Bân cũng ý thức được chính mình dường như đã nói sai , tay chân luống cuống, ngay cả muốn nói mình không phải ý này cũng không nói được.
Lăng Hiểu lộ vẻ giống như đang xem kịch vui như những người còn lại, vô cùng vừa lòng với ánh mắt của mình khi chọn các cô gái có trí tuệ tuyệt luân này, ít nhất lần này thủ đoạn đả kí©ɧ ŧìиɧ địch vô cùng khéo léo.
Bất kể các cô nói cái gì, Bạch Hà cũng có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng nếu như Tống Văn Bân cũng có ý nghĩ như vậy mà nói ra, khiến cho Bạch Hà không thể nào tiếp tục lạnh nhạt mà chống đỡ được.
Mặc kệ Tống Văn Bân trong tiềm thức có ý này hay không, khi yêu sẽ nghĩ nhiều hơn, hơn nữa cô ta vừa mới ý thức được sự chênh lệch của mình và Tống Văn Bân, điều này không thể nghi ngờ là đại biểu cho ý nghĩ thực sự của Tống Văn Bân, mà bản thân mình lại bị đối tượng mà mình yêu thích coi thường, làm sao cô ta có thể chịu được?
Nhìn Tống Văn Bân cuống quít giải thích, mà mấy chàng trai và cô gái đang cười cười, cho dù là giỏi nhẫn nhịn thế nào, Bạch Hà chẳng qua chỉ là cô gái mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, nhiều lần bị các con em thế gia xem thường như vậy, coi cô ta là trò cười, khiến cô ta thật sự có chút không thể nào chịu được.
Lúc này, đôi mắt long lanh đã rưng rưng nước mắt, ủy khuất nhìn Tống Văn Bân, Tống Văn Bân lại không từ bỏ, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Lăng Hiểu cầu xin sự giúp đỡ.
Sắc mặt Bạch Hà hơi cương cứng, mà Lăng Hiểu thì vừa lòng cười cười, từ nhỏ đến lớn cô không biết đã cho Tống Văn Bân bao nhiêu chủ ý, rốt cuộc làm cho hắn ta sinh ra thoái quen chỉ cần có phiền toái sẽ hỏi Lăng Hiểu, mà lần này Lăng Hiểu cũng không làm cho hắn thất vọng, có chút oán trách nhìn Tống Văn Bân liếc mắt một cái, đứng lên đi về phía Bạch Hà, tập mãi thành thói quen thay hắn dọn dẹp phiền phức.
Lấy ra chiếc khăn lụa sạch sẽ, đi đến bên cạnh Bạch Hà, ôm Bạch Hà tuy rằng lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lại có vẻ nhu nhược yếu đuối vào trong lòng, Lăng Hiểu một bên làm bộ lau nước mắt cho cô ta, một bên nhẹ nhàng thay Tống Văn Bân nói lời xin lỗi, càng làm lộ ra quan hệ thân thiết giữa cô và Tống Văn Bân, không phải là quan hệ tầm thường.
Tống Văn Bân quan hệ vô cùng thân thiết, phi so với tầm thường.
Bạch Hà tất nhiên biết mình không có thân phận để kênh kiệu, cũng rõ ràng là không muốn khóc, thầm nghĩ phải bắt chuẩn cơ hội ủy khuất nhưng lại ra vẻ kiên cường một phen, làm cho Tống Văn Bân đối với mình càng thêm áy náy, càng thêm xin lỗi. Không nghĩ tới lại bị Lăng Hiểu phá vỡ, lại khiến cô ta trở thành uất ức đến mức khóc lóc, còn để cho Lăng Hiểu là tiểu thư thế gia phải bỏ thân phận đến an ủi, xin lỗi nhân viên phục vụ là cô ta , lập tức mọi người phụ họa theo Lăng Hiểu thiện lương ôn nhu, chuyển biến như vậy khiến cho Bạch Hà không kịp trở tay.
Bạch Hà vội vàng chống đẩy , tỏ vẻ chính mình không khóc, đã không sao, Lăng Hiểu lại cố chấp vẫn như cũ nhẹ lời khuyên giải an ủi, nói hết lời hay. cho đến khi ánh mắt quản lý nhìn đến, thấy Bạch Hà không là công việc của mình, chỉ lo khóc, được tiểu thư thế gia khuyên bảo vẫn như vậy, thậm chí các vị tiểu thư thế gia ở bàn mà cô ta phục vụ bắt đầu lộ vẻ bất mãn, Lăng Hiểu nhìn thấy vẻ mặt tối tăm hận không thể kéo Bạch Hà ra lập tức bóp chết của quản lý, lúc này mới tươi cười đem khăn lụa nhét vào tay Bạch Hà, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Nhìn thấy Bạch Hà đã cầm khăn tay rốt cuộc không khóc nữa, Tống Văn Bân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Lăng Hiểu tràn đầy cảm kích. Hắn tuy có chút chủ nghĩa đại nam tử, thích giúp đỡ kẻ yếu, nếu không cũng sẽ không nhiều lần giúp đỡ Bạch Hà điềm đạm đáng yêu này, cũng sẽ không giữ lời hứa luôn luôn đối xử tốt với Lăng Hiểu khi cô bị cha mình vứt bỏ, khi đó Lăng Hiểu tuy tỏ ra kiên cường nhưng vẫn mang theo chút Yếu ớt, tính tình của hắn có chút trẻ con, có thể tình cờ ngồi chung, nhưng nếu bắt hắn phải đối mặt với các cô gái này, hắn có chút chịu không nổi.
So sánh với Bạch Hà thường xuyên khóc lóc, Tống Văn Bân cảm thấy vẫn thích ở chung với người như Lăng Hiểu hơn, luôn độc lập, tự chủ, lạc quan vui vẻ.
Nhìn Bạch Hà liên tiếp bị nhục, mà Tống Văn Bân thì bị ngã một lần, đang nói xin lỗi sau đó cũng không dám nói nhiều lời liên quan đến Bạch Hà nữa, Lăng Hiểu tươi cười như mèo bắt được chuột, thỏa mãn mà tự đắc.
Thật ra, nếu Bạch Hà có thái độ muốn vươn lên cao như cô ta đã nói, Lăng Hiểu cũng không thấy có gì khó hiểu, thậm chí là còn có chút tán thành --- bởi vì cô bây giờ cũng đang là người như vậy.
Chẳng qua, nếu rơi nếu giống như lời cô ta nói giẫm lên người khác để thượng vị, cho dù thế nào Lăng Hiểu cũng không thể nhịn được.
Không phải tất cả người tốt đều có thể chung sống hòa bình với nhau, cũng không phải kẻ ác đều là loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mà người tốt và kẻ ác trong một lúc nào đó cũng có thể nảy sinh tình cảm sâu sắc. Hết thảy đời người khi gặp gỡ tiếp xúc thực ra đều xem trọng lợi ích của nhau. khi cả hai cùng có lợi thì sẽ trở thành bạn, tương tự khi lợi ích bị xâm hại sẽ trở thành kẻ địch, mà Lăng Hiểu cùng Bạch Hà, nhất định là tử địch.
Đây là một cuộc chiến, vô luận là đúng hay sai, đơn giản là công bằng, lập trường của chiến tranh, thắng làm vua, thua làm giắc, kiếp trước là Lăng Hiểu thua, mà kiếp này, cô trở thành người thắng cuộc, hơn nữa còn thắng vô cùng oanh liệt.