Rời khỏi đám người, sau khi lên xe, trong chớp mắt Gernot nói tiếng trung lưu loát hẳn lên, hai tay gối sau đầu, phiền não hỏi Lăng Hiểu có đề nghị nào về quà tặng cho buổi tiệc không.
Đầu tiên Lăng Hiểu nói lái xe đến Tàng bảo lâu, sau đó quay sang nói với Gernot: "Thông thường khi tặng quà cho trưởng bối, sẽ tặng một ít tranh chữ, đồ cổ gì đó ... Trước tiên chúng ta đến Tàng Bảo Lâu xem thử, nói không chừng có thể tìm được đồ tốt".
Gernot không có ý kiến gật gật đầu, đem chuyện chuẩn bị quà tặng hoàn toàn ném cho Lăng Hiểu lo liệu. Mặc dù hắn sống ở Trung Quốc đã một thời gian ngắn, nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao người Trung Quốc lại coi trọng ngày sinh nhật đến như thế, cũng hoàn toàn không cách nào đồng cảm với việc Lăng Hiểu phấn khích đến như thế.
Lăng Hiểu vẫn luôn ở nhà mình, nên đương nhiên trước ngày sinh nhật của Tam gia sẽ không bị gọi đến,Gernot vẫn luôn tham dự các buổi tiệc của Tam gia , mà đứa nhỏ này đến từ ngoại quốc lúc đưa quà tặng cũng mang theo chút đặc điểm của người phương tây, lúc trước còn đưa ra một tấm thiệp chúc mừng tự làm, cho dù là chứa đầy tâm ý, sau khi lớn lên cũng có vẻ trịnh trọng hơn, nhưng cũng hoàn toàn không bằng người Trung Quốc bỏ ra số tiền lớn chỉ để chiếm được một cái mỉm cười của Tam gia.
Lúc này Tam gia giao nhiệm vụ cho Lăng Hiểu là dẫn theo Gernot lựa chọn quà tặng cho buổi tiệc sinh nhật, ước chừng cũng để cô dạy cho Gernot một chút phong tục tập quán của người Trung Quốc, đừng để hắn làm gì xấu hổ trong buổi tiệc.
Tàng bảo lâu là cửa hàng đồ cổ lâu đời ở Thượng Hải, bên trong có bán đồ cổ cao cấp, cũng có đồ cổ loại thường, chỉ có người tinh mắt mới mua được không ít thứ tốt, không biết nhìn hàng cũng có thể dựa vào chút uy tín và danh dự để tìm được hàng tốt ---- đương nhiên, giá tiền phải cao gấp đôi.
Mà Lăng Hiểu và Gernot lại không biết ở chỗ này Tam gia có cất giữ một ít đồ cổ rất tốt, dù sao đi nữa cho dù là đưa đồ sứ hay tranh chữ điêu khắc ngọc thạch thì Tam gia đều chỉ có một phản ứng, cho nên vòng vo cả ngày cũng không tìm được món quà hợp ý. Hơn nữa bản thân Lăng Hiểu về phương diện này cũng không rành lắm, trước đó còn có chút tính toán nên mua thứ gì, đến cuối cùng khi trực tiếp chọn lựa lại hoa cả mắt, mang theo tâm lý thà ít mà tốt nên nhìn cái nào cũng không thấy vừa mắt, cuối cùng Lăng Hiểu và Gernot chỉ còn biết đứng ở Tàng Bảo Lâu hai mắt nhìn nhau.
"Tôi thấy là chúng ta không nhất thiết phải mua cái gì đó mắc tiền. Chúng ta dù sao cũng là con cháu, Chú Tam cũng không thiếu những thứ này, chỉ cần có tâm ý là tốt rồi...." Gernot cũng cảm kích Tam gia, nên lần này đi chọn lễ vật cũng tốn chút công sức, suy nghĩ một chút liền đề nghị "So với dùng tiền mua, có lẽ tự mình làm sẽ càng hợp ý chú Tam."
Lăng Hiểu trầm ngâm một chút, đồng ý gật gật đầu , đưa tay chỉ một cửa tiệm cũ bán văn phòng tứ bảo cách đó không xa: "Chúng ta đến đó xem một chút đi".
Gernot mờ mịt gật đầu, đi theo sau Lăng Hiểu .
Cửa tiệm cũ này không chỉ bán văn phòng tứ bảo, mà còn bán một ít đá có phẩm chất tốt dùng để làm con dấu, để cho bản thân tự mình khắc con dấu mà mình yêu thích.
Lăng Hiểu mang theo Gernot đầu óc đang mơ màng đi vòng vòng cả nửa ngày trong cửa tiệm, chọn lựa được mấy viên đá rất thích hợp cho người mới học khắc dấu và một ít tài liệu luyện tập, lại chọn được hai khối đá Thọ Sơn có chất lượng rất tốt, tạm thời xem như hài lòng.
"Hiểu, cậu làm gì vậy?" Thấy Lăng Hiểu tính trả tiền, Gernot vẫn không hiểu gì, lập tức tìm cơ hội dò hỏi, "Định khắc dấu hả?"
" Ừ, con cháu tự tay khắc một con dấu không có giá trị pháp lý tặng cho trưởng bối, có tâm ý là được rồi, cũng có chút phong nhã". Lăng Hiểu gật gật đầu, quay đầu hỏi, "Cậu đã từng học khắc dấu sao?"
"Không có." Gernot thành thực lắc đầu, tò mò đem mấy khối đá vuông kia cầm trong tay ngắm ngía, hỏi một chút về sự khác biệt của mấy khối đá ,vừa lòng gật gật đầu, "Tôi đi tìm người hỏi một chút! ý này nghe không tồi!"
" Nè nè ! Sao cậu lại lấy đi hết vậy?" Trơ mắt nhìn Gernot đem đá bỏ vào trong túi tiền của mình, Lăng Hiểu có chút nóng nảy, nhào tới muốn lấy lại, lại bị Gernot nhanh nhẹn tránh đi.
"Hai người đều khắc con dấu, có chút không thú vị, thật là không có ý mới?" Gernot đùa giỡn liên tục lui về sau, cười nói "Tôi cảm thấy khắc dấu rất thích hợp với tôi, nên để tôi làm đi!"
"Vậy còn tôi thì sao?" Lăng Hiểu có chút suy sụp, chính mình hao hết tâm tư suy nghĩ lâu như vậy, không nghĩ đến cuối cùng lại bị người khác chiếm lấy, đây tuyệt đối không phải phong cách của Lăng Hiểu.
"Tôi có một tin tức độc nhất vô nhị, là nghe anh Chu nói, tôi cảm thấy thích hợp với cô hơn!" Gernot đè bả vai Lăng Hiểu, ý bảo cô bình tĩnh, "anh Chu là trợ thủ đắc lực của chú Tam , tất nhiên là hiểu được tâm ý của chú ấy, tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu!"
"Đã có tin tức độc nhất vô nhị ở chỗ anh Chu, sao cậu không nói sớm chứ?" Lăng Hiểu không tin nheo mắt hỏi lại.
"Đó là bởi vì lễ vật đó thật sự không thích hợp tôi, tôi đây còn không phải là sợ sau khi nghe được tin tức kia cậu liền vội vàng đi chuẩn bị lễ vật, ném tôi sang một bên không quan tâm đến sao, vậy không phải làm khó tôi sao?" Gernot mở to hai mắt nhìn Lăng Hiểu, lời nói chính nghĩa vô cùng.
Lăng Hiểu bĩu môi, xem như tạm thời tiếp nhận lời giải thích này, bất quá Gernot thế nhưng đã học được cách tính toán, mưu trí, khôn ngoan, cái này ngược lại rất tiến bộ, chỉ tiếc cái hố này lại đào cho đồng đội của hắn là cô đây, " Nếu đã vậy, cậu mau nói xem anh Chu đề nghị tặng lễ vật gì?"
"Túi tiền (hà bao)" Gernot vì mình học được từ ngữ truyền thống của người Trung Quốc mà vô cùng tự hào, "anh Chu nói chú Tam gần đây muốn một cái túi tiền, tôi điều tra rồi, phát hiện đồ vật kia tôi thực sự không làm được, nhưng mà rất thích hợp để cho cô làm!"
"Thích hợp cái đầu cậu đó!" Lăng Hiểu thực hận không thể thực sự cho hắn một cái tát, "Túi tiền đó tôi có thể làm đưa cho Tam gia à? ! Hơn nữa, cậu cảm thấy tôi sẽ thêu được túi tiền sao?"
"Không lẽ cậu không làm được?" Gernot với đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, "Ha Ha! Tôi còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết chứ! thêu thùa không phải là kỹ năng cơ bản nhất của phụ nữ Trung Quốc các cậu sao?"
"Đó là thời cổ đại" Lăng Hiểu bất đắc dĩ đỡ trán, "Đối với gia đình kiểu mới thời nay các cô gái không cần nhất thiết phải học những thứ này, nên tôi chưa từng học qua!"
"Đây không phải là đúng lúc sao?" Gernot không có chút hối lỗi, ngược lại cười vô cùng vui vẻ, "Nếu vậy cậu không biết thêu túi tiền, tôi không biết khắc con dấu, chúng ta nên cùng nhau học mới được, đây mới là công bằng phải không!"
Mắt thấy Gernot qua sông đoạn cầu lưu loát dứt khoát như vậy, Lăng Hiểu cho dù là suy nghĩ không muốn cùng hắn chấp nhặt cũng không được, chỉ phải trơ mắt nhìn hắn hài lòng cất vật liệu cô tự mình chọn lựa, lại tự mình trả tiền vào túi rời đi, nhíu mày đau khổ mình nên làm gì bây giờ.
... Cũng không thể là thêu túi tiền thật chứ? Không nói đến việc không thêu ra cái gì, cho dù là thêu được đi nữa, cũng không thể đưa đi? Túi tiền này nếu nói là con cháu đưa cho trưởng bối cũng hợp lý, nhưng nếu nói sâu sa hơn, là phụ nữ đưa cho đàn ông, vậy không phải là có ý nghĩa sâu sa không bình thường sao.
Trái lo phải nghĩ, trừ bỏ con dấu ra trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nghĩ ra quà tặng nào có giá trị, Lăng Hiểu nhức đầu đi vòng vòng trong cửa tiệm, cuối cùng quyết định mua một chút đồ vẽ tranh. Không được khắc con dấu, vậy liền múa rìu qua mắt thợ vẽ một bức tranh, viết chữ, tỏ rõ tâm ý, ít nhất ở phương diện này Lăng Hiểu có chút taì nghệ có thể làm được.
Về nhà, Lăng Hiểu liền bắt đầu nghiên cứu quà tặng này nên viết như thế nào, nhưng mà chưa nghiên cứu được gì, điện thoại trong phòng khách lại vang lên.
Lăng Hiểu ru rú tại trước bàn học không hề động đậy, là chú Bạch quản gia nghe điện thoại, sau đó, Chú Bạch liền gõ cửa thư phòng: "Cô chủ, có một vị tự xưng là Chu tiên sinh gọi điện tới, cô có quen không?"
Lăng Hiểu theo phản xạ muốn lắc đầu, nhưng mà vội vàng dừng lại, bởi cô xác thực là nhớ có quen một người họ Chu.
Nhanh chóng đứng lên, đi về hướng phòng khách, Lăng Hiểu cực kỳ nghi ngờ cầm lấy ống nghe: "Chào anh, tôi là Lăng Hiểu, xin hỏi anh là....."
"Tôi là Chu Tuyên Hoa." Người bên kia điện thoại cười nói, giọng nói tuy có chút khác, nhưng đúng là giọng của Chu Tuyên Hoa.
"Anh Chu!" Lăng Hiểu vốn đang nghiêm chỉnh thái độ càng thêm thận trọng, "Xin hỏi có chuyện gì sao ạ?"
"Nghe Gernot nói, buổi tiệc sinh nhật lần này cô định thêu một túi tiền tặng cho Tam gia?" Giọng nói của Chu Tuyên Hoa đầy vẻ trêu chọc, căn bản không để ý Lăng Hiểu định ngắt lời hắn, trái lại tự mình nói tiếp "Chỗ của tôi có vài kiểu, đều là kiểu Tam gia thích, tôi đã gửi đến nhà cô, còn có một chút vải dệt và chỉ thêu loại tốt, tôi nghĩ chắc bên cô không có, nên cũng đã gửi qua đó, cô chọn một cái là được rồi, Tam gia nhất định sẽ rất thích".
"Chờ, chờ một chút, anh Chu, anh tha cho tôi đi!" Lăng Hiểu cảm thấy đau đầu, "Tôi sẽ không thêu, thêu ra chắc chắn không thể dùng được, hơn nữa..... Tôi làm túi tiền cho Tam gia, cái này không thích hợp lắm.....
"Thêu thùa tập nhiều một chút là được rồi, cô thông minh như vậy, rất nhanh có thể làm được, Tam gia không yêu cầu cao lắm đâu, có tâm ý là được rồi" Chu Tuyên Hoa cười động viên, "Về phần có thích hợp hay không, cô không cần lo lắng. Chỉ cần Tam gia thích thì sẽ thích hợp thôi, những người còn lại ai dám nói cái gì? Hơn nữa, con cháu thêu túi tiền cho trưởng bối thì sao, điều này rất bình thường, coi như là hiếu thảo mà thôi! Hiện nay cũng không phải xã hội phong kiến, chủ yếu là dân chủ, cô không cần lo lắng nhiều như vậy!"
Lăng Hiểu cầm điện thoại, vô cùng rối rắm.
Chu Tuyên Hoa đương nhiên không dám lấy Tam gia ra đùa giỡn, thái độ của hắn trên cơ bản là đại diện cho thái độ của Tam gia, chẳng qua Lăng Hiểu vẫn còn có chút không dám tin, Tam gia thế nhưng thông qua miệng của Chu Tuyên Hoa, qua Gernot, không rõ ràng gợi ý cho cô nên đưa quà tặng gì.
- - cũng không biết là Tam gia ý xấu phác tác, hay là do người làm tự tiện nghiền ngẫm ý của hắn, này thật sự làm cho Lăng Hiểu không biết nên nghe hay không.
Cẩn thận vẫn hơn, Lăng Hiểu tỏ vẻ chính mình đã chọn xong quà tặng, tính lấy tranh chữ làm lễ vật. Chu Tuyên Hoa trầm ngâm một chút, trong giọng nói hơi có chút không đồng ý: "Món quà này hơi có chút bình thường".
... Bình thường, so với trong buổi tiệc sinh nhật tặng túi tiền cũng đỡ kinh động hơn chứ? trong lòng Lăng Hiểu oán thầm, cười gượng lên tiếng.
"Tùy cô vậy, thêu gì đó tôi đã gửi qua, cô định tặng tranh chữ cũng được, thêu túi tiền cũng được, tất cả đều tùy ý cô, nhưng mà tặng tranh chữ, tôi không thể cam đoan Tam gia sẽ thích". Một câu nói kia, tuy rằng nhìn qua ôn hòa công bằng, lại mang theo vài phần uy hϊếp, Lăng Hiểu không khỏi cười khổ, tỏ vẻ chính mình sẽ thận trọng suy tính một chút mới đuổi được Chu Tuyên Hoa, cúp điện thoại.
Rất nhanh, Chu Tuyên Hoa gửi các kiểu thêu tới Lăng trạch, Lăng Hiểu nhìn nhìn tờ giấy Tuyên Thành đang để trên bàn, lại nhìn bản vẻ các mẫu túi tiền trong tay, thở dài một hơi.