Mặc dù không nhìn thấy sát khí, nhưng ông già họ Tống có thể thấy rõ mặt dây chuyền ở trong tay Tần Nguyễn dần dần trở nên sáng long lanh.
Trước đó, mặt dây chuyền ở trong tay ông ta như bị phủ một lớp bụi vậy, chất ngọc chỉ tầm trung thôi, nhưng hiện giờ nó đã là loại ngọc thượng hạng, giá trị không còn bình thường nữa.
Tần Nguyễn ngồi thẳng người lên, ngón cái nhẹ nhàng mân mê mặt dây chuyền trong tay.
Lát sau, cô đặt nó lên bàn.
"Xong."
Giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt.
Dứt lời, cô quay người rời đi.
"Khoan đã cô gì ơi!"
Ông già họ Tống cầm mặt dây chuyền lên, bước nhanh đuổi theo.
Tần Nguyễn quay đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, như là đang hỏi ông ta còn có việc gì nữa.
Ông già họ Tống ôm quyền, giọng gấp gáp: "Tôi họ Tống, bày quầy hàng ở chỗ cầu vượt này đã nhiều năm, mọi người thường gọi tôi là Tống bán tiên, không biết cô có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"
Hiện giờ ông ta còn chưa biết rõ năng lực thực sự của Tần Nguyễn, nhưng cảnh tượng đối phương ra tay vừa rồi đã in sâu vào lòng ông ta.
Nhiều năm như vậy, không phải ông ta chưa từng gặp cao nhân, nhưng ông ta chưa từng thấy người có thể nhìn thấy sát bằng mắt thường.
Ông già họ Tống có trực giác phải bắt được cơ hội này, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quanh cây cầu vượt, không biết nhớ tới cái gì mà vẻ mặt cô hơi giãn ra.
Cô mỉm cười đọc số điện thoại di động của mình, sau đó nói bằng giọng khẳng định: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
...
Thủ đô, Học viện Thịnh Thế.
Trường đại học vào sáng sớm đầu tháng sáu vẫn như thường ngày.
Các sinh viên đi theo nhóm nhỏ, đi bộ tản bước trong sân trường, bọn họ có thể đến lớp học buổi sáng, hoặc cũng có thể là tới căn tin ăn sáng.
Tần Nguyễn đứng ở trong sân trường, gương mặt xinh đẹp mang biểu cảm hờ hững, nhưng ánh mắt lại xuất thần.
Kiếp trước kiếp này, đã trải qua 100 năm, cô lại quay trở về đây một lần nữa.
Học viện Thịnh Thế là học viện có đẳng cấp cao nhất ở Thủ đô, và thậm chí là trên cả nước, hầu hết sinh viên nơi đây đều là con nhà có tiền có thế, thân phận bối cảnh đều không đơn giản.
Mà Tần Nguyễn là dựa vào việc nhà họ Tần bỏ tiền ra mới có được cơ hội vào học tập trong một cơ sở đào tạo bậc cao nổi tiếng toàn quốc như thế này.
Kiếp trước, cô học ở Học viện Thịnh Thế chưa đến nửa năm thì đã bị hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm khiến cô mang tai tiếng, tiếng xấu truyền xa nên cô buộc phải nghỉ học.
"Ô kìa, nhìn xem ai đây, mới sáng sớm không phải tớ nhìn nhầm người đấy chứ?" Sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười giòn tan, trong giọng nói là sự đùa cợt và thân mật khó phát giác.Tần Nguyễn nhìn lại thì thấy có ba cô gái đứng cách đó không xa.
"Thật đúng là em à, Tần Nguyễn."Người vừa lên tiếng là cô gái đứng giữa, cô ấy có mái tóc xoăn màu đỏ rượu, ăn mặc gợi cảm, toàn thân toát lên vẻ xinh đẹp.Cô gái tóc màu đỏ rượu phất tay với hai người bên cạnh: "Mấy cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ gọi điện thoại."
"Vậy lát nữa gặp."
Hai cô gái mỉm cười rời đi.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào cô gái có mái tóc màu đỏ rượu, khuôn mặt cô nghiêm lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi lông mày nhíu vào.
"Tần Nguyễn, ánh mắt này của em là có ý gì?" Cô gái tóc đỏ bước về phía Tần Nguyễn, sắc mặt hơi có vẻ phật ý: "Mới mấy ngày không thấy mà đã không biết chị rồi à?"
Tần Nguyễn giãn lông mày, cười chào hỏi: "Chị Lăng."
Làm sao có thể không biết chứ.
Đây là cô gái duy nhất ở kiếp trước mang thiện ý đến cho cô trong đám người quyền quý này.
Lăng Hiểu Huyên, người nhà họ Lăng trong sáu thế gia lớn.
Lăng Hiểu Huyên đi đến trước mặt Tần Nguyễn, vỗ nhẹ lên vai cô, rồi vô cùng quen thuộc ôm lấy vai cô.
Thấy dưới mắt Tần Nguyễn có quầng xanh, giọng cô ấy trở nên lo lắng: "Làm sao vậy, trông mặt em hơi tái, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?"
Tần Nguyễn rủ mắt xuống, che giấu đi ánh nhìn không được tự nhiên.
Trước khi đến trường, cô đã thay một bộ quần áo khác, áo cao cổ màu vàng nhạt và quần trắng, để che giấu hết những dấu dấu vết tối hôm qua để lại.