Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung nở một nụ cười nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi thấy trí nhớ của cô không tốt lắm, tốt hơn hết là khắc sâu thêm một chút mới nhớ lâu được."
"Xin Nhị gia định đoạt." Hoắc Chi không dám có bất kỳ hành động làm trái nào.
Những người của Ám bộ đều là vũ khí trong tay nhà họ Hoắc, bọn họ không có tôn nghiêm và cuộc sống riêng.
Chủ nhân mu0ốn bọn họ sống, vậy bọn họ sẽ sống.
Nếu chủ nhân muốn họ chết, bọn họ chỉ còn cách tự sát, tuyệt đối không để chủ nhân khó xử.
Hoắc Dịch Dung nhấc chân ra khỏi mặt đối phương.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, không có chút thương xót nào.
"Chuyển giao chuyện của nhà họ Tô cho những người khác, còn cô hãy cút sang khu hình phạt, nếu có thể sống sót ra ngoài, gia sẽ cho cô thêm một cơ hội."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Hoắc Chi chật vật đứng dậy, cô ta khom người rồi bước từng bước xuống nhà.
Hoắc Dịch Dung quay người tiến vào phòng ngủ.
Đúng lúc này, em họ ở nước M xa xôi gọi video call về.
Video được kết nối, gương mặt điển trai gần như yêu mị, mang vẻ khiêm tốn nhã nhặn của Hoắc Vân Tiêu hiện lên rất rõ ràng.
Khuôn mặt luôn thận trọng của anh có vẻ hơi xanh xao ốm yếu, khi không có biểu cảm gì, anh tạo cho người khác một cảm giác không thể tới gần, trời sinh có khí chất xa cách.
Khung cảnh phía sau Hoắc Vân Tiêu là một bức tường trắng với một bức tranh trừu tượng treo trên đó.
Hoắc Dịch Dung rất quen thuộc với chỗ này, đó là phòng bệnh VIP của em họ ở bệnh viện Walton.
"Vân Tiêu, em có biết ở trong nước bây giờ là mấy giờ không?" Hoắc Dịch Dung tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Bây giờ là ba rưỡi chiều ở nước M."
Giọng nói lười biếng của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi vang lên.
"Trong nước là nửa đêm rồi đấy, từ hôm qua đến giờ là 24 tiếng, anh chưa được chợp mắt chút nào."
Hoắc Dịch Dung ngồi ở bàn làm việc trong phòng ngủ, anh ta giơ tay khẽ xoa thái dương.
Động tác này của Hoắc Dịch Dung bị Hoắc Vân Tiêu nhìn rõ trong mắt, và cả vết máu loang lổ trên tay anh ta.
Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ lo lắng: “Tại sao lại có máu trên tay anh thế?"
Động tác tay của Hoắc Dịch Dung ngừng lại.
Anh ta hạ tay xuống và nhìn vào tay mình.
Trên tay anh ta có một vệt màu đỏ tươi, trông cực kỳ lóa mắt.
Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung lóe lên vẻ chán ghét, anh ta nhíu mày, cầm khăn giấy bên cạnh lau rồi thản nhiên nói: “Không phải máu của anh, là người của Âm bộ, đã xảy ra chút chuyện."
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Hoắc Dịch Dung, đôi mắt sáng như đuốc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chuyện có liên quan đến im bộ, lại còn thấy máu, có thể thấy được tình hình không đơn giản.
Hoắc Dịch Dung không hề che giấu, anh ta nói hết những gì Tô Tình Thư đã làm cùng với thái độ của nhà họ Tô.
Nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của Hoắc Vân Tiêu lại càng trầm xuống.
Đôi mắt trầm tĩnh của anh như phủ lớp băng mỏng, lạnh đến thấu xương.
Thấy sắc mặt Hoắc Vân Tiêu không tốt, thái độ của Hoắc Dịch Dung cũng nghiêm túc hơn: “Anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, em không cần phải lo, cử ở nước M chăm sóc sức khỏe thật tốt đi."
Anh ta không muốn việc này ảnh hưởng đến em ba.
Nhà họ Tô còn chưa đủ tư cách khiến người cầm lái tương lai của nhà họ Hoắc bị ảnh hưởng đến sức khỏe vì chuyện này.
Hoắc Vân Tiêu không lên tiếng, anh chắp tay chống cằm, ngồi im không nhúc nhích.
Hình ảnh trong video dường như bị kẹt, mọi thứ đều đứng im.
Hoắc Dịch Dung nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của em ba, anh ta biết em mình đang suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, video cuối cùng cũng có thay đổi.
Hoắc Vân Tiêu dựa vào giường bệnh phía sau, tư thế tao nhã cao quý, giọng nói trầm thấp êm tai.
"Chuyện của nhà họ Tô hãy giao cho ông nội, mấy năm nay các thế gia không yên phận, trong đó nhà họ Tô là nồi bật nhất, bọn họ ỷ vào mối quan hệ với ông năm xưa nên mới dám làm loạn."
"Anh cũng nghĩ như vậy."
Khi Hoắc Dịch Dung biết việc Tô Tinh Thư phản bội, điều đầu tiền anh ta nghĩ đến là ông nội.
Anh ta trầm giọng nói: “Với những gì mà nhà họ Tô đã làm, nhà họ Hoắc không ra tay với họ đã là tận tình tận nghĩa rồi."